Bên trong nhà máy, khắp nơi đều là bột mì và xăng, Mộ Vi Lan bắt đầu hoảng sợ.
Với tình trạng điên rồ hiện giờ của Ngụy Trân Vân, chắc không phải muốn chết cùng họ đấy chứ...
Một người đàn ông mặc đồ đen đeo khẩu trang, di súng vào trấn Mộ Vi Lan.
Ngụy Trần Vân đắc ý ngồi đó, như thể đang đợi Tổng Yến Trầm và Phó Hàn Tranh tìm đến cái chết.
Nửa tiếng sau, cánh cửa nhà mở bị đạp tung ra.
Trong ánh sáng tối mờ của nhà máy, một tia sáng chói lọi rọi vào trong.
Mộ Vi Lan nheo mắt nhìn hai người đàn ông cao lớn đang sải bước đi tới.
Anh trai và Hàn Tranh đến cứu cô
Nhưng mà Mộ Vi Lan không hề vui mừng mà ngược lại còn rất lo lắng. Ngụy Trân Vân chắc chắn đã giăng lưới ở đây nên mới tự tin đợi hai người tự lọt vào lưới.
Mũi súng trên trán cô rất lạnh và cứng, cô rất sợ, nhưng cô càng sợ Tổng Yến Trầm và Phó Hàn Tranh sẽ chết vô ích. “Tiểu Lan!”
Khi Phó Hàn Tranh tiến lên một bước, Ngụy Trần Vân cầm dao chỉ thẳng vào mặt Mộ Vi Lan và uy hiếp: "Nếu người dám tiến lên một bước, ta không dám bảo đảm con dao trong tay ta sẽ không để lại một đường trên mặt cô ta đâu." “Bà dám!”
Ảnh mắt Phó Hàn Tranh tràn đầy phẫn nộ, cảm giác bị người khác năm được điểm yếu và uy hiếp rất khó chịu.
Ngụy Trần Văn khiêu khích: "Vậy ngươi cứ thử xem ta có dám không!"
Phó Hàn Tranh nghiến răng, anh siết chặt nam đấm, gân xanh nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609529/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.