Diệp Hi và Côn Dã đồng thanh hét lên.
Dã đạp Tổng Sơn Sơn ra, dùng chân dẫm mạnh lên tay Tổng Sơn Sơn, tiếng xương gãy vang lên.
Tổng Sơn Sơn đau đớn hét lên: “All
Diệp Hi lo lắng hỏi: Yến Trầm, anh sao rồi?” Tổng Yến Trầm nằm lấy bàn tay đang hoảng loạn của cô áp lên lồng ngực của anh, tựa xuống đỉnh đầu cô và nói: "Anh không
Tổng Yến Trầm ôm trái tim lo lắng mãi mới dịu xuống
Khi anh biết cô bị Tổng Sơn Sơn đeo bám, trên đường đến quán bar, đầu óc anh hoảng loạn trống rỗng, không thể suy nghĩ bình thường. Diệp Hi giống như điểm yếu lớn nhất của anh, chỉ cần động đến cô có thể khiến thế giới của anh lay động.
Tổng Yến Trầm hít thở sâu, thần kinh căng cứng được thả lỏng trong cái ôm ấp áp. Anh thậm chí không cảm nhận được nỗi đau của vết kim tiêm trên lưng, chỉ cần được ôm chặt Diệp Hi không bị sao cả, anh vô cùng hài lòng và yên tâm. “Tống Yến Trầm, anh như vậy không được, chúng ta phải đến bệnh viện, Tổng Yến Trầm?"
Diệp Hi muốn đẩy anh ra, nhưng cái ôm của anh như một bức tường thành vững chắc, cô không thể nào thoát ra được. Khuôn mặt của cô kẹp chặt trong lòng anh, cô thậm chí còn không thể thở nổi.
Tổng Sơn Sơn vẫn còn giãy dụa dưới đất, Côn Dã cau mày quát mắng "Ngoan ngoãn đi!"
Cồn Dã nhìn sang Tổng Yến Trầm và này thế nào đây?" “Đưa đến đồn cảnh sát." hỏi: “Cậu chủ, xử lý trên
Tổng Sơn Sơn nghe thấy đồn cảnh sát, hắn mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609526/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.