Mộ Vị Lan ngày người nhìn anh, nhịp tim chậm lại vài nhịp, sau đó cô chớp chớp mắt mim cười nói với anh: "Bởi vì em bỗng nhiên muốn uống rượu, Hì Bảo nói cô ấy chưa từng đến quán bar nên chúng em đi đến đó.
Phó Hàn Tranh giơ tay búng trần cô: "Không được có lần sau. "Um."
Mộ Vi Lan gật đầu, xuống giường tìm dép đi trong nhà.
Phó Hàn Tranh cúi người, quỳ một chân trên tấm thảm lông cừu, lấy dép đeo vào chân cho cô.
Mộ Vị Lan ngồi bên mép giường nhìn anh, mim cười nói: "Có phải bây giờ anh coi em như Tiểu Đường
Đậu để chăm sóc không?" “Em còn phiền phức hơn cả Tiểu Đường Đậu Mộ Vị Lan ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh ở bên cạnh em, đôi lúc rất mệt phải không?"
Em biết thế là tốt, giống như tối qua lắng lặng đến quán bar uống say, anh không cho pháp "Em chỉ muốn trải nghiệm cảm giác lớn lút đến quán bar uống rượu say, sau khi bị anh phát hiện, cảm giác như thể bị người lớn bắt quả tang."
Phó Hàn Tranh bế cô dậy, như thể đang bế một con sóc nhỏ trong tay và đi về phía phòng tắm, anh khẽ cau mày và nói: “Sau này nhà chúng ta phải thiết lập giờ giới nghiêm. "Giờ giới nghiêm?” Mộ Vi Lan không thể nhịn được cười: "Sao anh giống bố em thế, hồi đi học bố em cũng thiếp lập giờ giới nghiêm với em, tám giờ tối nhất định phải về đến nhà."
Nghe cô nhắc đến bố mình, Phó Hàn Tranh lại nhớ đến mối quan hệ giữa Phó Chính và cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609475/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.