Lời cầu xin giả tạo của Thẩm Uyển Yêu không những không nhận được sự tha thứ của Mộ Vi Lan, mà ngược lại còn bị Phó Hàn Tranh làm cho nhục nhã.
Khi Phó Hàn Tranh từ bên ngoài quay trở lại, Mộ Vi Lan tò mò nhìn anh: “Vừa nãy anh nói gì với Thẩm Uyển Yêu ở bên ngoài phòng bệnh thế? Hình như em nhìn thấy cô ta vô cùng bực tức rời đi.”
Phó Hàn Tranh nhướn mày, sải bước tới gần cô và nói: “Không phải lời hay ý đẹp gì.”
Mộ Vi Lan càng tò mò hơn: “Anh nói những gì vậy?”
Ngay cả khi Phó Hàn Tranh mặc áo bệnh nhân trông anh vẫn rất đẹp trai và phong độ,
Mộ Vi Lan không thể tưởng tượng ra dáng vẻ chửi rủa người khác của anh.
Cảm giác mà Phó Hàn Tranh mang lại cho người khác là lạnh lùng, cao ngạo, thong thả, nhưng cũng rất lịch lãm. Cho dù là lịch lãm, nhưng vẫn toát lên một vẻ lãnh đạm và khó gần. Có thể khi tiếp cận một người đàn ông như vậy, anh ấy sẽ không cho bạn một ánh nhìn thiện cảm, hay là những lời nói quá dễ nghe, nhưng bạn sẽ không thể tưởng tượng được ra dáng vẻ khi mắng người của anh ấy sẽ như thế nào.
Và Phó Hàn Tranh cũng không định nói cho Mộ Vi Lan biết, bởi vì anh không muốn để Mộ Vi Lan biết anh sẽ mắng người khác.
Nếu như cô học theo anh, học những thói xấu, chẳng phải anh đã tự đào hố chôn mình rồi hay sao.
Bên ngoài, nữ y tá gõ cửa. “Anh Phó, anh có ở trong không? Tôi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609447/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.