Phó Giai trốn trong phòng, vội vàng thu dọn đồ đạc, Triệu Nhàn đẩy cửa bước vào. “Giai Giai, thu dọn xong chưa? Bây giờ con cầm lấy vé máy bay nhanh chóng rời đi đi!"
Hai mắt Phó Giai đỏ hoe, tràn đầy hoảng sợ và uất ức: “Mẹ...con không muốn đi.” “Sự việc đã đến mức này, con không muốn đi cũng phải đi. Mẹ sợ Phó Hàn Tranh đã báo cảnh sá Cảnh sát sẽ sớm đến tìm con để hỏi chuyện, con mau đi đi, đợi sau này ổn định rồi hằng quay về.
Triệu Nhàn kéo Phó Giai đi, nhưng lại bị Phó Chính Huy chống gậy chặn trước cửa. "Hai người muốn làm cái gì?”
Triệu Nhàn chột dạ, sau đó cười chế giễu và hùng hổ nói: "Làm sao, ông muốn tận tay đưa con gái mình vào tù? Phó Chính Huy, cả đời này tôi lo lắng suy nghĩ cho gia đình, tôi chưa từng nợ ông bất cứ cái gì. Là ông, luôn nợ tôi và Giai Giai. Bây giờ ông muốn thế nào, ông định vì Mộ Vi Lan mà đưa Giai Giai vào tù?"
Phó Chính Huy siết chặt cây gậy, liếc nhìn Phó Giai, Triệu Nhàn vô thức bảo vệ con gái phía sau lưng.
Phó Chính Huy thở dài nói: “Giai Giai, sao con có thể hồ đồ như vậy! Mộ Vi Lan là...
Triệu Nhàn dường như biết được Phó Chính Huy muốn nói gì, bà ta lập tức ngắt lời: “Phó Chính Huy, ông bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ông có để Giai Giai đi hay không?”
Phó Chính Huy cau mày nói: “Giai Giai đã 24 tuổi rồi, là người trưởng thành. Con bé phải chịu trách nhiệm cho những hành động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609444/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.