Mộ Vi Lan vẫn ngây người nhìn anh. “Ngu ngốc rồi?”
Phó Hàn Tranh bế cô đến giường bệnh, hai chân cô buông thống bên giường. Phó Hàn Tranh lấy khăn giấy lau đôi bàn trắng trắng trẻo gầy guộc của cô.
Lòng bàn chân của cô hơi bẩn một chút.
Mộ Vi Lan đưa tay ra véo mặt anh.
Phó Hàn Tranh không nhăn mặt, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, như thể anh đã quen với động tác này của cô.
Khi cô không chắc chắn, cô thường thích véo vào mặt anh, đây không phải là đầu tiên nữa rồi.
Khi cảm nhận được sự tiếp xúc chân thực, trái tim trống rỗng của Mộ Vi Lan mới được lấp đầy, cô nghiêng người ghé đầu vào người anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
Cảm xúc nghẹn ngào kìm nén lại bộc phát: “Em còn tưởng rằng anh vì cứu em nên bị lửa thiêu chết...Hàn Tranh...em thực sự rất So...."
Phó Hàn Tranh ôm chặt cô, vỗ nhẹ vào lưng cô và thở dài nói: “Anh đã nói, anh sẽ không ra đi trước em."
Mộ Vi Lan bật khóc, cô siết chặt nắm đấm và đấm vào lưng anh: “Vừa nãy em thực sự bị anh dọa chết khiếp.... “Bà Phó, em muốn giết chết anh à?” "Hả?"
Cô vội vàng lùi lại, nhìn thấy sắc mặt anh đau đớn tái nhợt đi.
Mộ Vi Lan ôm mặt anh: “Hàn Tranh, anh khó chịu ở đâu?”
Hỏi xong, cô mới phản ứng lại và nhìn vào lưng anh.
Đúng rồi, lúc đó anh bảo vệ cô, anh ngăn cây cột lửa trên đỉnh đầu rơi xuống người cô. Nếu cây cột đó không đập trúng người cô, vậy chắc chắn là đập trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609443/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.