Thu! “Lái xe đến sông Cổ Thành.”
Thẩm Thu nghe thấy đến sông Cổ Thành, sắc mặt hoảng loạn nhìn chằm chằm Phó Tử Dạ: “Đến sông Cổ Thành làm gì?! Thả ta ra! Phó Hàn Tranh, ta nói cho ngươi biết, người không thể bắt cóc ta! Ta muốn quay về nhà họ Kỳ! Ngươi bây giờ là đang bắt cóc ta! Ta có thể báo cảnh sát bắt ngươi!”
Phó Tử Dạ nhếch môi, liếc nhìn bà ta và cười nhạo: “Bà không cần phải báo cảnh sát, tối nay tôi sẽ đích thân đưa bà đến đồn cảnh sát” “Ngươi muốn làm cái quái gì!” “Năm đó bà sai người cố tình phóng hỏa, tôi đương nhiên phải đưa bà đến đồn cảnh sát tự thủ.
Thẩm Thu sợ hãi, nhưng vẫn cười lạnh lùng: "Ngươi nói ta phóng hỏa là phóng hỏa à? Phó Hàn Tranh! Ngươi không thể vu khống ta như vậy! Ta sẽ tìm luật sư giỏi nhất để chống lại ngươi!” “Tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ tốt hơn hết là bà nên cầu nguyện rằng bà có thể bình an vô sự.
Toàn thân Thẩm Thu run lên bần bật: “Ngươi muốn làm cái gì! Phó Hàn Tranh, ngươi không được làm bừa! Nếu như ta xảy ra chuyện, người nhà họ Kỳ sẽ không để yên cho người đâu!”
Phó Tử Dạ dán lại miếng băng keo lên miệng bà ta, anh dựa vào ghế và nhắm mắt yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đến bên bờ sông Cổ Thành.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, vì Bắc Thành tuyết rơi liên tục mấy ngày nên mặt sông Cổ Thành phủ một lớp tuyết dày đặc.
Từ Khôn ngồi trên ghế lái liếc nhìn Phó Tử Da:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609438/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.