Phó Tử Dạ nhìn chằm chằm vào cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng đang cười với mình, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt anh ngập tràn bóng hình nhỏ nhắn của cô.
Giống như lồng ngực của anh tràn ngập hạnh phúc, anh chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Mộ Vi Lan đặt chiếc bánh sinh nhật vừa mới mua xuống bàn: “Mở ra xem đi.”
Phó Tử Dạ đưa tay ra và cẩn thận mở hộp giấy, anh sợ mình sẽ làm hỏng chiếc bánh kem mềm bên trong.
Khi anh mở ra, bên trong hộp giấy là một chiếc bánh sinh nhật người tuyết nhỏ đang đứng.
Người tuyết đội chiếc mũ giáng sinh màu đỏ trên đầu, trông rất dễ thương.
Mộ Vi Lan cắm ngọn nến vào, thắp sáng ngọn nến và nói: “Anh mau ước nguyện đi.”
Phó Tử Dạ mỉm cười, anh nghĩ điều ước anh thực sự mong muốn sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Điều ước thực sự của anh là có thể luôn ở bên cạnh cô.
Mộ Vi Lan dịu dàng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Sau khi Phó Tử Dạ ước nguyện xong, cô hỏi: “Anh ước gì thế?" “Anh muốn mình luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em, chăm sóc cho em. Em có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện không?”
Mộ Vi Lan sững sờ, nhìn anh một lúc lâu và không nói nên lời.
Phó Tử Dạ nói: “Được rồi, cắt bánh sinh nhật đi.”
Phó Tử Dạt cắt một miếng bánh đưa cho Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan dùng ngón tay quệt miếng kem rồi đột nhiên bôi lên mũi anh.
Trên mũi anh dính lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609437/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.