Chương trước
Chương sau
Không thể phủ nhận, Giang Thanh Việt quả thực khí chất xuất chúng, nhưng làm thế nào được, từ sau khi cô gặp được Phó Hàn Tranh, trong mắt, trong tim, chỉ có thể chất chứa một người đàn ông là Phó Hàn Tranh.
Giang Thanh Việt dù có xuất chúng như thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng không thể khiêu khích tiếng lòng của cô.
Dường như anh rất chờ đợi cái đáp án này, Mộ Vi Lan khó mà muốn thu lại một khẩu vị của anh.
Suy cho cùng, bình thường đều là anh trêu ghẹo cô, cô hiếm có cơ hội trọc ghẹo anh.
"Nếu như em nói... Giang Thanh Việt đẹp trai hơn anh, thì anh có tức giận không?"
"Em nói xem?”
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh lạnh như băng, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, ngữ khí của anh rất điềm tĩnh, nhưng lại vô cùng doạ người.
Mộ Vi Lan rụt cổ lại, cưới nheo mắt ôm lấy cổ của anh, áp sát khuôn mặt nhỏ bé vào trong lòng anh, nói: “Em không biết người khác thấy như thế nào, nhưng trong mắt em, Hàn Tranh nhà em là đẹp trai nhất."
Nói xong câu nói này, Mộ Vi Lan cũng nổi cả da gà lên.
Cho dù, trong lòng cô thực sự nghĩ như vậy.
Nhưng, có phải cũng quá là sến rồi không?
Có điều Phó Hàn Tranh hình như rất thích chiêu trò này, ánh mắt u ám, chuyển thành tươi sáng, đôi mắt toát lên ý cười, “Ừm, chiều thứ sáu tuần này anh rảnh, chúng ta đi cục dân chính đăng kí kết hôn nhé."
Suy cho cùng cũng không thể vào lúc bụng cô to lên, vẫn dnah không chính ngôn không thuận được.
Phó Hàn Tranh là một người đàn ông truyền thống, nhưng cách anh và Mộ Vi Lan gặp nhau, hoàn toàn lật đổ cái giao tiếp giữa người với người trong thế giới của anh.
Nhưng chỉ cần anh nhận định một người phụ nực, thì anh cũng không có ý định giở trò lưu manh.
Có điều, trước khi khiến cho cô hợp pháp, thì cô có quyền biết một chuyện.
Ví dụ, chứng phân liệt nhân cách của anh.
Mộ Vi Lan trong lòng nóng ran, “Anh nghiêm túc đấy à? Em không hy vọng anh là vì em mang thai, nên mới cưỡng ép bàn thân lấy em đâu."
“Anh không phải là người thích thành tựu."
Khoé miệng của Mộ Vi Lan, trong bất giác liền mỉm cười.
Bàn tay nhỏ của Mộ Vi Lan nắm lấy bàn tay to của anh, khi đang nghịch ngơm ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh, thì sờ vào ngón áp út trống rỗng của anh.
Cô nghĩ, có phải cô nên mua nhẫn tặng cho Phó Hàn Tranh không?
Khách sạn Châu Tế.
Lục Hỉ Bảo ngồi ở cửa khách sạn vùi đầu khóc rất lâu, khóc đến nỗi hai bắt đỏ ửng lên.
Nhân viên gác cửa của khách sạn cũng hết cách với cô ấy, “Cô ơi, nếu như cô muốn khóc, thì có thể ngồi trên bồn hoa ở bên cạnh khóc, cô ngồi ở cửa chính của khách sạn như này, rất ảnh hưởng đến hình tượng đấy."
Lục Hỉ Bảo nghẹn ngào nói: “Tôi cũng không phải là cố ý đâu, tôi và bạn trai đã yêu nhau ba năm, sao anh ta có thể vì một cô gái giàu có, mà nói đá liền đá tôi luôn được chứ, không được... tôi phải vào trong tìm anh ta!"
Lục Hỉ Bảo nhanh chóng đứng dậy, xông vào trong khách sạn.
Nhân viên gác cửa thấy cô ấy đã ở đây khóc một tiếng hồ, cũng đồng cảm với cô ấy, nên cũng không ngăn cản cô, chỉ cần cô không ngồi ở cửa khóc nữa là được.
Lục Hỉ Bảo vào trong chưa lâu, thì ở quầy lễ tân khách sạn đón một vị khách quý đến.
"Cậu chủ Giang!”
Giang Thanh Việt đã thay chiếc áo khoác trắng trên người ra, mặc một chiếc áo gió màu đen, trông rất sáng sủa, đứng ở đó, tạo nên một phong cảnh chói mắt.
"Kiểm tra xem, số phòng của Tô Vãn và Trì Quân."
Lễ tân đơ ra, “Cậu chủ Giang, đây.. đây là việc riêng tư của khách hàng.”
“Giang thị tham gia đầu tư rất nhiều khách sạn ở Bắc thành, nếu như tôi không nhớ nhầm, thì khách sạn này cũng là một trong số đó.”
Lễ tân nơm nớp lo sợ, lập tức run rẩy nói: “Cậu chủ Giang, tôi lập tức kiểm tra giúp anh, anh hãy đợi một chút."
Khi Lục Hỉ Bảo xông đến căn phòng đó, thì mới phát hiện, số của căn phòng đó lại là 520.
Hừ, còn cố tình chọn phòng số 520 nữa, Trì Quân cũng biết chơi trò lãng mãn đấy nhỉ!
"Bịch bịch bịch!"
Lục Hỉ Bảo dùng lực đập vào cánh cửa, “Trì Quân! Anh mở cửa ra cho tôi! Anh mau nói rõ ràng với tôi đi!”
Trì Quân ở bên trong mất kiên nhẫn, sau khi kéo cửa ra, liền chau mày chán ghét nói: “Lục Hỉ Bảo, cô còn có gì không rõ ràng sao? Tôi tưởng rằng, vừa nãy tôi đã nói đủ rõ ràng rồi chứ, tôi phải đính hôn với Tô Vãn, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi vốn không hề mời cô, là cô không mời mà đến, đúng lúc, tôi cũng muốn nhân cơ hội này để khiến cho cô mất hi vọng."
Lục Hỉ Bảo nghe thấy những lời tuyệt tình của anh ta, nước mắt liền rơi xuống, cô mạnh mẽ lau nước mắt đi, cắn răng nói: “Nếu như anh đã muốn đính hôn cùng cô Tô đây, vậy tại sao không chia tay với tôi sớm một chút? Trì Quân, anh đây là bắt cá hai tay!"
Thiên kim tên Tô Vãn kia, giẫm đôi giày cao gót bước tới, khoác vào cánh tay của Trì Quân, cười nói với Lục Hỉ Bảo: “Lục Hỉ Bảo, tự cô cứ bám lấy Trì Quân, sao có thể nói Trì Quân bắt cá hai tay được chứ? Trì Quân nói với tôi, anh ấy trước giờ chưa từng thích cô, cũng chưa từng yêu cô, là cô tự tưởng rằng đi đến đâu cũng nói, cô là bạn gái của Trì Quân. Con gái vẫn là nên giữ giá một chút đi, nếu không thì rất dễ trở thành vật dính đấy, sẽ không có ai cần đâu.”
Lục Hỉ Bảo tức giận đỏ cả mặt, siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cắn chặt môi, vừa tức vừa hận.
Trì Quân thấy cô ấy có chút đáng thương, nên có chút không chịu được, liền thả lỏng nói: “Lục Hỉ Bảo, cô đi đi, tôi hôm nay, là muốn cầu hôn với Tô Vãn.”
Lục Hỉ Bảo không mù, đương nhiên cô ấy nhìn thấy trong căn phòng phía sau bọn họ, trang trí đầy bóng bay, còn bày đầy hoa hồng trên giường nữa!
Lục Hỉ Bảo tát vào mặt Trì Quân một cái, “Ba năm nay, coi như mắt tôi mù! Trì Quân! Chúng ta chia tay rồi đấy! Không phải là anh đá tôi! Mà là tôi! Đá anh!"
Tô Vãn tức giận nhìn chằm chằm cô ấy, “Ai cho phép cô đánh Trì Quân thế? Lục Hỉ Bảo, cô đừng có vô liểm sỉ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.