Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ nhà tắm đi ra đã là chuyện của một tiếng sau đó. Khi Mộ Vi Lan được Phó Hàn Tranh ôm lên giường, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng đầy mồ hôi của cô vùi vào chiếc gối mềm mại, tay đặt nhẹ lên trên ga giường, cơ thể mảnh khảnh hơi run rẩy.
Sau khi Phó hàn Tranh dùng khăn bông lau khô mái tóc ngắn màu nâu của mình, anh đứng đó, bàn tay vuốt nhẹ lưng của cô. Vốn dĩ là giọng nói từ tính, nhưng mà bởi vì ẩn chứa sự tình dục nữa, cho nên giọng nói có chút mê hoặc: “Lau khô đầu đi rồi hãy ngủ, nếu không lại đau đầu đó."
Mộ Vi Lan khó chịu cắn môi: “Em khó chịu, không thoải mái..."
Phó Hàn Tranh hơi nhăn mày, lúc đầu anh cũng không hiểu, nhưng về sau rất nhanh đã hiểu ra. Bàn tay của anh kéo cơ thể cô lại, khàn giọng nói: “Anh biết là em cảm thấy trống rỗng, em chịu đựng chút, qua 3 tháng đầu, đứa bé ổn định rồi lúc đó anh sẽ thỏa mãn em. Nhưng mà nếu như em không sợ thì anh có thể dùng tay hoặc miệng."
Lời của anh còn chưa nói xong thì Mộ Vi Lan đã ngượng ngùng giơ tay lên bịt miệng anh lại. Gương mặt càng thêm đỏ bừng, cô trừng mắt với anh: "Anh mới trống rỗng ấy."
Mặt của cô đỏ tới tận cổ rồi.
Phó Hàn Tranh cười trêu cô, bàn tay của anh nắm lấy tay cô đặt ở bên miệng hôn. Anh đùa nói: "20 ngày rồi không gặp em, tất nhiên là anh sẽ cảm thấy trống rỗng rồi. Cơ thể sắp hỏng rồi đây."
Mộ Vi Lan hoảng hốt, người đàn ông này còn nhớ rõ thời gian làm chuyện này như vậy.
Tay của cô đau và ngực cũng có chút hơi đau, nhớ lại chỗ vừa rồi Phó Hàn Tranh phát tiết, máu trong toàn thân cô lại sôi sục trào lên đỉnh đầu, rất nóng, ở bên trong người tựa như có con kiến đang bò, tim đập cũng nhanh hơn.
Đàn ông ở phương diện này rất có nhu cầu, nữ cũng vậy... Chỉ là Mộ Vi Lan xấu hổ thừa nhận điều đó.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ sau đó ôm cô vào trong lòng, dùng khăn ấm dịu dàng lau người cho cô. Cô rất nhớ anh, cũng mặc kệ mọi thứ, hai tay của cô ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của anh và sờ mó.
Cô chỉ mặc quần áo ngủ mỏng, bên trong người cô cảm thấy rất khó chịu. Giây phút này cô đang dán sát vào ngực anh, cơ thể ngọ nguậy. Thái dương Phó Hàn Tranh giật liên tục, sự mất khống chế đó lại chiếm lấy não bộ một lần nữa...
Phó Hàn Tranh vắt khăn bông trong tay ra, bàn tay giữ chặt lấy đầu cô, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Lan, em mà còn ngọ nguậy nữa là anh không chịu đựng được nữa đâu."
Mộ Vi Lan vội vàng đẩy anh ra, duy trì khoảng cách an toàn với anh. Rất sợ xảy ra chuyện gì đó, cả hai cũng đều cảm thấy khó chịu. Bây giờ cũng 11 giờ rồi, nếu còn nghịch ngợm nữa thì tối nay chắc không ngủ được mất.
"Em ngủ đây."
Mộ Vi Lan kéo chăn về phía mình, lưng xoay lại với anh.
Phó Hàn Tranh kéo cô vào trong lòng mình: “Tới đây một chút, giường không đủ.”
Người con gái cong môi: “Nếu anh không chịu được thì làm sao?"
“Anh sẽ không động vào em."
Chiếc giường này thật sự là không lớn, Mộ Vi Lan sợ Phó Hàn Tranh không ngủ được cho nên ngoan ngoãn rúc vào lòng anh: “Như vầy anh sẽ ngủ không thoải mái thì sao? Không bằng, anh quay trở về khách sạn ngủ đi?”
Cô thật sự sợ mình đè lên tay anh một buổi tối lại khiến vết thương của vụ tai nạn lần trước tái phát.
Cằm của Phó Hàn Tranh đặt lên đỉnh đầu cô, anh nhắm mắt lại, giọng nói mệt mỏi: “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”
Từ khi Mộ Vi Lan rời khỏi Bắc Thành, anh không có ngày nào ngủ ngon giấc cả. Nửa tháng nay, ban ngày anh đều điên cuồng làm việc, buổi tối thì lại mất ngủ. Trên thực tế cơ thể đã rất mệt mỏi. Giây phút này được ôm cơ thể ấm áp mềm mại ở trong ngực, anh lại cảm thấy rất buồn ngủ.
Mộ Vi Lan nằm mãi cũng không ngủ được, cô dùng đỉnh đầu cọ vào cắm anh, ngẩng mặt lên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh đang ngủ.
Một bàn tay của cô từ trong chăn nhấc ra nhẹ nhàng sờ lông mày của anh. Phó Hàn Tranh rất đẹp trai, cô không thể tìm ra được nhược điểm trên gương mặt anh. Mỗi một chỗ đều đẹp vừa vặn, đủ hoàn mỹ. Khi ngón tay của cô sờ vào vành mắt hơi thâm của anh thì trái tim cô hơi đau đớn.
Dạo gần đây anh rất bận sao? Ngay cả quầng thâm ở mắt cũng lộ rõ ra rồi.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve nhưng lại bị bàn tay của người đàn ông nắm lấy tay mình. Anh không mở mắt ra, nhưng lại thở dài nói: “Tiểu Lan, em còn sờ nữa thì chúng ta cũng không cần ngủ nữa đâu."
Tiếng thở dài đó có chút bất lực, lại có chút dịu dàng. Trái tim Mộ Vi Lan cảm thấy ngọt ngào, cô không nhịn được hôn lên môi anh một cái, có chút vui vẻ nói: “Ngủ ngon, Hàn Tranh."
Lưng của Mộ Vi Lan dựa sát vào trong ngực anh, tay của cô và tay anh mười ngón đan xen vào nhau. Tư thế ngủ này, cũng được tính là thoải mái.
Nhưng mà Mộ Vi Lan không ngủ được, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Dạo gần đây Tiểu Đường đậu thế nào rồi?"
“Ừm, bình thường, quát nó mấy lần nó liền chạy tới nhà họ Phó tìm ông cụ rồi."
Ngón tay của cô nhẹ nhàng sờ lòng bàn tay của anh: "Sao anh lại quát con bé? Nó còn nhỏ, anh phải dịu dàng kiên nhẫn với nó chứ. Anh quát con bé sẽ khiến con bé sợ hãi.”
Sợ hãi? Làm gì có chuyện đó. Tính tình Tiểu Đường Đậu không biết trời cao đất rộng, làm vương trong nhà. Anh quát nó, nó liền chạy tới chỗ ông cụ Phó cáo trạng, làm gì có chuyện sợ anh? Cùng lắm là con bé sẽ giả vờ đáng thương, khóc vài lần là thôi. Mưa có vài tiếng là trời lại tạnh thôi.
“Nhìn thấy gương mặt đó anh lại nghĩ tới chuyện mẹ của nó bỏ nhà đi, trong lòng khó chịu mới quát nó mấy câu."
Khóe môi Mộ Vi Lan co rúm lại, sao lại đổ lên đầu cô rồi?
Qua một lúc lâu, người con gái mới xoay người lại đầu rúc vào trong cổ anh,



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.