Mộ Vi Lan không dám thở mạnh, cô vội vàng thu đầu về, dựa vào ghế sofa giống như một con rùa.
Nhưng nỗi lo lắng sợ bị phát hiện của cô rõ ràng là thừa thãi, bởi vì phía bên kia, Phó Hàn Tranh đã nhìn thấy cô rồi, nhưng lại không hề ngừng cuộc trò chuyện với Vân Vũ Vi, và coi như một người vô hình.
Điều này khiến Mộ Vi Lan càng kiềm chế hơn.
Tiểu Đường Đậu mím môi, chớp chớp mắt nhìn Mộ Vi Lan: "Mộ Mộ, có phải bổ nhìn thấy chúng ta rồi không?"
Mộ Vi Lan không trả lời, Tiểu Đường Đậu liên trèo lên ghế sofa, hai đầu ghế quỳ xuống ghế, ngước cổ lên nhìn về phía bàn
Tiểu Đường Đậu đột nhiên gọi Phó Hàn Tranh:
Vân Vũ Vi giật mình sợ hãi!
Vân Vũ Vi quay đầu lại nhìn, một khuôn mặt bánh bao non nớt đang nhìn cô ta với ánh mắt tò mò.
Vân Vũ Vi sững sờ, đứa bé này, chắc không phải là đứa con gái ba tuổi mà Phó Hàn Tranh nói tới chứ? "Phó, anh Phó, cô bé
Phó Hàn Tranh mim cười giới thiệu: "Cô bé ấy là con gái của tôi, Tiểu Đường
Tiểu Đường Đậu từ bên ghế sofa chạy đến bên cạnh Phó Hàn Mộ Vi Lan muốn ngăn cản cô bé, nhưng lại không dám lộ diện, cô đành để cô bé chạy đi. “Bố, đây là mẹ kế bố tìm cho con
Sắc mặt Vân Vũ Vi tái mét, trước mặt mọi người bị gọi là "mẹ kế", thực sự là rất ngại ngùng.
Phó Hàn Tranh cau mày, cố tình dạy dỗ có bé: "Đường Đậu, không được nghịch ngom"
Tiểu Đường Đậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609301/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.