*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc Spyker màu đen chạy như bay trên đường, trong xe Phó Hàn Tranh sắc mặt lạnh lùng mà sâu lắng.
Những lời Kỳ Ngạn Lễ nói khi gọi điện tới, từng câu từng chữ vẫn vang lên bên tại anh.
“Phó Hàn Tranh, tôi tha thứ cho anh đấy, Kiều Tang vẫn chưa chết, cô ấy vẫn còn sống!"
Trong đầu, cứ lặp đi lặp lại câu nói này.
Phó Hàn Tranh không kìm được giẫm chânn vào ga, tăng nhanh tốc độ của xe.
Đau khổ anh gánh vác bao nhiêu năm nay, nếu như Kiều Tang vẫn chưa chết, thì anh nợ Kiều Tang một lời xin lỗi.
Trong hồi ức, quay trở lại mười năm trước.
Lúc đó, anh và Kỳ Ngạn Lễ vẫn là bạn thân, Kiều Tang thường xuyên chơi cùng hai người bọn họ.
Bọn họ cùng nhau học đại học, cùng nhau đi thư viện, cùng nhau đi quán net chơi điện tử..
Đó dường như là thời gian vui vẻ vô lo vô nghĩ nhất của Phó Hàn Tranh
Khi đó, anh không hề trầm tĩnh như bây giờ, cũng không hề lạnh lùng như hiện tại.
Anh có tình bạn tốt nhất trên thế giới, cũng có người anh trai là Phó Hàn Dư tốt như thế.
Mười năm trước, Kiều Tang bị nhấn chìm trong biển cả, năm năm trước, Phó Hàn Dư bị tai nạn xe trên đường cao tốc.
Hai người đối với anh mà nói quan trọng như thế, liên tiếp qua đời, những gánh nặng và phiền muộn ở trong lòng anh, ngày càng không có ai để nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609291/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.