*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đó trong khách sạn nhỏ trên núi, Mộ Vi Lan ôm bụng cười sằng sặc.
Người đàn ông bên cạnh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: “Buồn cười thế sao?"
"Buồn cười chứ.”
Đặc biệt là khi nhớ lại hai người đó nói Phó Hàn Tranh “nhỏ và ra nhanh”, Mộ Vi Lan rất hả hê.
Nhưng mà, trong giây tiếp theo, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhịn cười và lập tức nói: “Không buồn cười."
Đêm đó, Mộ Vi Lan nằm trên chiếc giường nhỏ ngủ một giấc ngon lành. Tướng ngủ của cô rất xấu, cô gác chân lên bụng của người đàn ông.
Phó Hàn Tranh hoàn toàn mất ngủ, anh nhìn cô qua ánh sáng của những vì sao và ánh trăng ngoài cửa sổ. Cô thực sự rất giống Tiểu Đường Đậu, bất kể là ngoại hình, hay là dáng vẻ sau khi ngủ.
Không biết là bởi vì tình yêu của anh dành cho Tiểu Đường Đậu, hay đơn giản là anh có chút cảm tình với người phụ nữ này, anh lại bắt đầu cảm thấy cô rất đáng yêu.
Trái tim yên bình ba mươi hai năm của Phó Hàn Tranh bất chợt dậy sóng.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh lôi dậy, cuối cùng cũng kịp bắt chuyển tàu sớm nhất trở về Bắc Thành.
Sau một hành trình khó khăn kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cuối cùng đã về đến Bắc Thành.
Sau khi xuống tàu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609222/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.