Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải lần đầu tiên...
Mộ Vi Lan vô thức nghĩ đến việc Phó Hàn Tranh nói cô mang thai hộ ba năm trước, cô cho rằng anh muốn nói cô sớm đã không trong sạch, không cần thiết phải giả vờ thuần khiết!
Trái tim cô như bị một cây kim đâm vào, đau đớn không thể phát ra tiếng!
Cô giật lấy chiếc áo sơ mi, quay lưng lại, vừa mặc áo vào vừa lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Phó có tiền có quyền, cần gì phải dùng hàng cũ như tôi. Tôi từng sinh con cho người khác, sợ là anh không thể nuốt nổi!"
Giọng điệu của cô đầy nóng giận. Phó Hàn Tranh kéo cô đến trước gương trong phòng tắm, véo cằm cô và nói với ánh mắt vô cùng nham hiểm: “Bình thường đúng là tôi không muốn ăn, nhưng nơi hoang vu hẻo lảnh thế này, cô khiến tôi toàn thân rực lửa, còn không định giúp tôi dập lửa hay sao?"
Đôi mắt của anh tràn đầy dục vọng, Mộ Vi Lan phút trước còn ung hăng nhưng đến khi anh mạnh mẽ tấn công cô, cô lập tức rụt rè, co người lùi lại: "Anh, anh đừng có làm bừa! Nếu anh không muốn để Hướng Nam Tây buồn thì...a!”
Phó Hàn Tranh kéo cô vào lòng và hôn lên môi cô.
Khi Mộ Vi Lan nghĩ rằng tối nay mình không thể trốn thoát, tiếng gõ cửa phòng bất chợt vang lên.
Mộ Vi Lan lấy lại lý trí, cô đẩy người đàn ông đang đè trên người mình: “Có người...! Phó Hàn Tranh...có người!"
“Đừng quan tâm!"
Nhưng tiếng gõ cửa không ngừng khiến Phó Hàn Tranh mất hứng thú, anh sải bước về phía cửa với khuôn mặt u ám.
Đôi vai gầy của Mộ Vi Lan không ngừng run rẩy, dám động đến Phó Hàn Tranh, chắc là người bên ngoài lát nữa chết thế nào cũng không hay biết!
Phó Hàn Tranh mở cửa ra, một cô gái ăn mặc hở hang tạo dáng trước cửa, đôi tay sơn móng màu đỏ tưởng rằng là gợi cảm đưa lên vuốt những lọn tóc, cô ta nói với Phó Hàn Tranh: “Anh trai, một đêm một triệu, có muốn một lần không?"
Người phụ nữ đó còn liếc mắt đưa tình với Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan quần áo sơ mi ở bên trong phòng, khi cô đi ra cô nhìn thấy cảnh tượng này, suýt nữa bật cười. Cô nhìn thấy sắc mặt Phó Hàn Tranh lạnh lùng, và nói: "Không cần!"
Phó Hàn Tranh giơ tay đóng cửa lại, người phụ nữ ngăn lại, dùng thân hình đầy đặn của mình áp sát người anh. Hiếm khi mới thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, cho dù hôm nay không nhận tiền cũng phải vào trong phòng của anh!
“Đừng vội đóng cửa mà! Tôi là cup G đấy! Thế này đi, tối nay tôi giảm giá cho anh! Hai trăm rưỡi!"
Mộ Vi Lan che miệng cười, hai trăm rưỡi...
Sắc mặt Phó Hàn Tranh chuyển từ xanh sang đen. Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Vi Lan nhìn thấy Phó Hàn Tranh bị người khác “đùa giỡn"!
Những cô gái đứng đường thật là dũng cảm!
Phó Hàn Tranh liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang mừng rỡ trên giường, anh bất chợt cong môi và quay lại nói với người phụ nữ đứng trước cửa: “Nhìn thấy chưa, kia là vợ tôi, là một người rất hung dữ. Cô còn không đi, cô ấy sẽ nổi giận đốt cháy tóc cô đấy."
Người phụ nữ đó cũng khá biết điều, cô ta liếc nhìn Mộ Vi Lan với vẻ khinh bỉ: "Người phụ nữ không có bản lĩnh để giữ được người đàn của mình mới trở thành người phụ nữ đanh đá chua ngoa, nhìn thân hình nhỏ bé của cô ta, chắc còn chưa đến A. Anh sờ cô ta, có khác gì so với tự sờ bản thân đâu?"
Mộ Vi Lan vô duyên vô cớ bị công kích!
Mặc dù cô không nóng bỏng hơn người phụ nữ đó, nhưng cô cũng không đến nỗi A!
Cô lật chăn ra và nhảy xuống giường: “Cô nói ai A?"
Người phụ nữ kia cứ áp sát lên người Phó Hàn Tranh, hai tay sờ mó quyến rũ: “Ai A thì nói người đó thôi!"
Cơn giận của Mộ Vi Lan lập tức nóng lên, cô chạy tới đẩy người phụ nữ kia ra, ưỡn ngực và nói: “Đây là chồng tôi! Cô sờ vào đâu đấy! Cô còn không đi, tôi sẽ châm lửa đốt tóc cô đấy!"
Người phụ nữ kia lườm cô, một người đàn ông hói đầu ở phòng bên cạnh đột nhiên xuất hiện, ông ta cười nói: “Nghe nói cô một đêm hai trăm rưỡi, anh ta không cần cô, tôi cần tôi cần! Đi thôi!"
Người phụ nữ kia bị người đàn ông trung niên kéo vào trong phòng, cô ta nói: “Không được! Năm trăm năm trăm!"
Mộ Vi Lan không thể nhịn được cười, nhưng cô vẫn chưa cười xong, cô đã cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Ngay khi cô ngẩng đầu lên, cô đối diện thắng với ánh mắt đen sâu thẳm của anh.
"Cuối cùng cũng đi rồi, tôi phải đi ngủ đây!"
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh nói: "Ghen rồi à?"
Cô phản ứng rất lớn, cô nói: “Làm gì có chuyện ấy! Cô ta dựa vào đâu mà nói tôi nhỏ bé! Còn nói tôi là A! Rõ ràng tôi là C, OK..."
Câu nói cuối cùng, cô gần như ngậm miệng nói, cúi đầu lẩm bẩm. Bộ dạng đó lọt vào trong mắt Phó Hàn Tranh, anh cảm thấy cô thật là dễ thương.
"Hơn nữa, là anh nói tôi hung dữ, tôi mới phối hợp với anh. Chẳng phải vừa nãy anh nói ngoài tôi ra không có ai giải quyết được nhu cầu sinh lý cho anh sao? Người phụ nữ đó chẳng phải là vừa đủ đáp ứng nhu cầu của anh à, tại sao anh lại từ chối người ta?"
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đầy ghen tuông của cô, anh nói: “Tôi sợ bị bệnh.”
Khóe miệng Mộ Vi Lan khẽ co giật, cô suýt chút nữa thì thốt ra, sợ bị bệnh thì đeo bao cao su!
Sau khi Phó Hàn Tranh tắm xong và ra khỏi phòng tắm không lâu, một âm thanh không thể miêu tả của đàn ông và phụ nữ phát ra từ phòng bên cạnh. Người phụ nữ đó kêu rất to, khiến cho Mộ Vi Lan xấu hổ đến mức muốn lấy chăn che đầu!
Đó chính là người đàn ông trung niên và người phụ nữ vừa nãy...
Chết tiệt, người đàn ông và phụ nữ đó không quá trẻ tuổi mà sức lực lại tốt như thế, khiến Mộ Vi Lan nghe mà ngại ngùng.
Phòng khách sạn nhỏ dường như không có chút cách âm nào, âm thanh của phòng bên cạnh vang lên rất rõ ràng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.