"Mộ Vi Lan?! Sao cô lại ở đây?"
Bỗng nhiên, một giọng nói trung niên lạnh như băng vang lên, cô quay lại và thấy mẹ kế Thẩm Thu từ ngoài bước vào.
Còn cặp đôi nam nữ để tiện trên tầng nghe thấy tiếng động cũng nhìn xuống xem.
Đôi mắt của Giản Triết lóe lên một chút hoảng loạn: “Vi Lan, em, sao em lại quay về rồi?"
Mộ Vi Lan cong môi, lạnh lùng nhìn Giản Triết: “Đây là nhà tôi, sao tôi không thể quay về?" Mời đọc truyện trên truyện88.
Thẩm Uyển Yêu đang dựa vào cánh tay của Giản Triết, cong môi lên, cười khẩy: “Nhà cô? Căn biệt thự này bây giờ không được gọi là nhà họ Mộ nữa rồi."
Mộ Vi Lan cau mày: “Ý cô là gì?"
Thẩm Uyển Yêu mặc một chiếc váy ngắn và bước trên giày cao gót đi xuống cầu thang: “Mười tháng trước, bố Mộ Quang Khánh của cô đã nhảy lầu tự sát, nợ một đống tiền, nếu không phải là mẹ tôi, căn biệt thự này đã bị thế chấp rồi! Vì vậy, căn biệt thự này bây giờ không phải họ Mộ! Là họ Thẩm!”
Nhảy lầu...tự sát? Sao lại có thể như thế được chứ!
Mộ Vi Lan nắm lấy cổ áo của Thẩm Uyển Yêu, khuôn mặt tái nhợt phẫn nộ nói: "Cô đang nói cái quái gì vậy! Bố tôi làm sao có thể nhảy lầu tự sát được! Cô nói rõ xem nào!"
"Cô nói thì nói! Động tay động chân làm gì! Mộ Vi Lan, cô buông tôi ra!"
Bụp--! . Ngôn Tình Sắc
Mộ Vi Lan bị Giản Triết đẩy ngã xuống đất!
Toàn thân đau như gãy xương!
Mắt cô đỏ ửng, trừng mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609157/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.