" Sáng sớm hôm nay TV thông báo Vệ Thanh Nhiên ra giá cao mua một nhóm châu báu, lúc bắt đầu em cũng không để ý, không nghĩ tới trong lúc vô tình nhìn thấy chau báu kia, trong đó có một dây chuyền màu tím rất giống của mẹ cho em." Hồ Cẩn Huyên cảm khái nói, một ngày không tìm được dây chuyền đã mất, trong lòng cô một ngày không an tâm, tình huống đã kéo dài hơn mười năm, đều do ban đầu cô sơ ý lơ là, nếu không làm sao có thể biến mất không tung tích đây?
"Ha ha! Như vậy đúng dịp?" Thẩm Dật Thần từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay rộng theo thói quen trên bụng nhỏ gơi nổi lên, cảm thụ tiếng chấn động bên trong, khóe miệng gợi lên ý cười không rõ, tròng mắt thâm thúy lúc sáng lúc tối, làm người ta không thấy rõ anh đang nghĩ gì, thời gian cứ như vậy tích tắc trôi qua, không khí dị thường tường hòa.
"Em biết ý của anh, em cũng nghĩ chuyện này không khỏi quá đúng dịp, tại sao dây chuyền em muốn tìm hai lần đều xuất hiện trong tay Vệ Thanh Nhiên, hơn nữa Vệ Thanh Nhiên này, nói thật, em mặc dù không hiểu rõ hắn, nhưng hắn không đến mức là một người hiền hoà như người ta vẫn nói, cho dù hắn mua châu báu trân quý, cũng không cần loaan truyền trên báo, làm như thế nhất định là có mục đích, chỉ là mục đích của hắn là gì?" Hồ Cẩn Huyên cau mày lâm vào suy nghĩ của mình, như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ.
"Em thật ra rất hiểu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-giam-doc-xa-hoi-den/1250413/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.