Ánh nắng ấm áp chiếu xạ vào trong đình, rơi vào trên người của Hồ Cẩn Huyên.
Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ thoải mái híp mắt muốn ngủ một giấc thật ngon dưới ánh mặt trời, nhưng bây giờ cô làm sao còn có tâm tình đó, toàn bộ ý định cũng không biết bay đi đâu, ngay cả người đàn ông mình yêu bên cạnh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình cô cũng không biết.
Xa xa, một quản gia mặc tây trang màu đen bước nhanh đi tới đình nghỉ mát, khoảnh khắc đi tới nơi, nhìn thấy trường hợp này, mắt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn điều chỉnh tốt hơi thở của mình, cung kính nói: "Chủ tử, mấy người chủ sự khác đã về đủ rồi, hội nghị cũng sắp bắt đầu."
Thở dài một tiếng, Thẩm Dật Thần đang muốn mở miệng hủy bỏ hội nghị, nhưng không ngờ lúc này Hồ Cẩn Huyên lại lên tiếng: "Anh đi làm việc của anh trước đi!" Có lẽ là tiếng thở dài của anh đã gọi về thần chí của cô.
Tròng mắt thâm thúy của Thẩm Dật Thần nhìn thẳng cô, giống như muốn nhìn vào trong lòng của cô, trên mặt che giấu không được lo lắng, ngoài miệng lại không nói gì, cô thế này bảo anh làm sao yên tâm để cô ở đây một mình, từ ba ngày trước cô đã bắt đầu thế này, thường một mình ngẩn người, ngay cả anh nhìn cô cô cũng không có phát hiện, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, trực giác biết cô có cái gì gạt anh, nhưng đến giờ trong những sách anh xem chưa từng nói phụ nữ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-giam-doc-xa-hoi-den/1250412/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.