Trong đêm tối, thỉnh thoảng có ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, phản chiếu ra tinh quang không rõ, dưới bãi đỗ xe, có hai bóng người mơ hồ đang chạy.
"Ha ha ha. . . . . . Chạy hết nổi rồi, chạy hết nổi rồi, mệt quá! Nghỉ một chút đi." Giọng nữ mềm giòn mang theo trầm mê đặc biệt, cười ha hả nói.
"Ha ha! Anh ôm em." Giọng nam trầm thấp trong nháy mắt vang lên, bao hàm cưng chiều vô hạn, cố gắng đem cô ôm trước ngực.
"Nha —— thân ái, anh không mệt sao?" Hồ Cẩn Huyên kêu một tiếng, đôi tay ôm thật chặt cổ Thẩm Dật Thần cổ, đầu tựa trên ngực anh, nghi ngờ hỏi, tim anh đập rất nhanh, từng cái đều khiến cô trầm mê rồi.
Không sai, hai người kia chính là Hồ Cẩn Huyên và Thẩm Dật Thần nhân lúc Nhiếp Phong hấp dẫn tất cả chú ý của ký giả len lén chạy ra, nhìn đám ký giả, rất có thể chỉ chờ Nhiếp Phong vừa đi, họ sẽ bám chặt hai vợ chồng, đến lúc đó bọn họ sao trốn được nữa.
"Anh không mệt, ngoan ngoãn đừng động, đừng té xuống, em mệt rồi trước hết ngủ một chút, đến nhà anh gọi em." Thẩm Dật Thần ôm chặt thân thể mềm mại của cô dịu dàng nói, anh là đàn ông, mà cô là phụ nữ, thể lực giữa nam và nữ vốn cách biệt, cho dù cô là sát thủ cũng sẽ có lúc mệt mỏi, huống chi cô còn mang giày cao gót.
"Thân ái, ‘vườn hoa Cẩn Thần ’ là thế nào? Sao em không biết chuyện này?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ nói, cô vừa nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-giam-doc-xa-hoi-den/1250366/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.