Để tô đậm trong cuộc mở màn vui mừng, một bức tượng điêu khắc lớn xinh đẹp chậm rãi bay lên từ chính giữa sân khấu, ánh sáng xinh đẹp bị vây quanh ở trong cánh hoa, chiếu mặt bàn thủy tinh phản xạ ra ánh sáng long lanh, một vẻ đẹp thật kinh ngạc. "Thật là bức tượng trái tim đẹp đẽ!" Hồ Cẩn Huyên kinh ngạc trừng lớn cặp mắt, nói ra lời từ đáy lòng, cô đã từng thấy rất nhiều cảnh đẹp cũng không thể không mở miệng khen người thiết kế bữa tiệc lần này, vô luận là từ bố cục toàn hiện trường, hay là từ trạng thái thiết kế, tất cả đều tràn đầy tính nghệ thuật, thể hiện sự tao nhã của người thiết kế. Chủ đề của bữa tiệc lần này là lửa khói nở rộ, có chủ đề làm nổi bật, bức tượng hình trái tim tỏa ra cảm giác chúc phúc chậm rãi xoay tròn ở trên sân khấu. "Bây giờ xin mời Lý Liên tiên sinh tổng giám đốc của tập đoàn Lý Thị tự mình đốt lửa tình yêu! Vén bức màn che của bữa tiệc này lên." Người chủ trì dùng tâm tình kích động giọng nói ngọt ngào chân thành tuyên bố. Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Lý Liên mặc đường trang kiên nghị đi đến chính giữa sân khấu, chỉ thấy trong khoảnh khắc ông ta lên, rất nhiều đèn flash đều tập trung trên người ông ta. Khi ông ta nhẹ nhàng giơ tay lên kéo dây thừng, thánh lửa tình yêu trong nháy mắt từ trời cao hạ xuống, bao quanh bức tượng đẹp đẽ khổng lồ, sương mù đang dần dần phát ra, cả sân khấu nhất thời biến hóa lộ ra đầy mỹ lệ và rung động. "Hiện tại tôi tuyên bố bữa tiệc từ thiện Ái Tâm chính thức bắt đầu! Bữa tiệc này chúng ta tổng cộng quyên góp được tám tỷ chín trăm triệu nhân dân tệ, những đồng tiền mồ hôi nước mắt này đều là do các vị đang ngồi đây dùng danh nghĩa cá nhân quyên tặng, một phân tiền thể hiện một phần tâm ý của các vị. . . . Số tiền này chúng ta sẽ chuyển đến cho những trẻ nhỏ ở vùng xa đi học, cũng chuyển đến viện dưỡng lão, cô nhi viện của các quốc gia, để những người bị mất người thân có thể ăn no, mặc ấm, chúng ta dùng hành động của chúng ta để sưởi ấm trái tim bọn họ. . . . Bây giờ muốn đặc biệt cám ơn Thẩm Dật Thần tổng giám đốc của ‘ tập đoàn Thần Thoại ’ và phu nhân của ngài, trong hoạt động quyên tặng lần này, hai vợ chồng bọn họ rất thiện tâm quyên tặng mười tỷ nhân dân tệ, còn phải đặc biệt cám ơn Nhiếp Phong tổng giám đốc của ‘ tập đoàn Phong Thượng ’, trong hoạt động từ thiện lần này đã quyên tặng năm tỷ nhân dân tệ. . . . Cảm ơn tất cả các vị ở đây, còn có những người quyên tặng bởi vì bận việc mà không thể có mặt, Lý Liên tôi đại biểu những người nhận tiền quyên tặng nói một tiếng cảm ơn, cuối cùng, tôi tuyên bố bữa tiệc này chính thức bắt đầu, mọi người chúng ta cùng nhau Happy" Lý Liên đứng trên đài chủ tịch, hưng phấn bừng bừng nói. Lời của ông ta khiến người ta nghe vô cùng thành khẩn, có lẽ là bởi vì đã già, nhìn quen mọi chuyện trong đời, trong lòng ít nhiều vẫn tồn tại một chút thiện tâm, nhưng có bao nhiêu thành phần là muốn làm sáng bảng hiệu tập đoàn Lý thị của họ trước mắt người đời? Điều này sợ rằng chỉ có chính ông ta mới biết. Hồ Cẩn Huyên nhìn thấy trường hợp này, chê cười trong lòng, sợ rằng chỉ một bữa tiệc này đã hao tổn mấy chục triệu rồi! Số tiền này nhất định là lấy từ trong số tiền quyên, chỉ không biết số tiền quyên lần này có bao nhiêu rơi vào trong túi bọn nhà giàu? Số tiền chân chính đến tay những người khốn khổ sợ là không còn bao nhiêu! Đây chính là xã hội thượng thừa, cất giấu sự thật bẩn thỉu ở dưới ánh đèn xa hoa, bọn họ chỉ tuyên dương tiếng tăm của mình, vì hưởng lạc, vì khiến cho người đời cúng bái, dùng danh nghĩa từ thiện thu tập tiền tài, nhưng không phải toàn bộ đám người này đều thế, tựa như chồng yêu của cô, rất khinh thường những người bòn rút tiền của nhân dân, nếu không anh cũng sẽ không lấy danh nghĩa của cô thành lập một quỹ từ thiện mỗi ngày chi nhiều đến mười triệu. Tất cả nhân sĩ nổi tiếng rối rít giơ lên rượu đỏ trong tay ăn mừng với ông ta, bữa tiệc đã bắt đầu, mà từ lúc lão Lý chỉ vào Thẩm Dật Thần và Nhiếp Phong thì ánh mắt của đám danh viện luôn nhìn chăm chăm vào Thẩm Dật Thần đẹp trai lạnh lùng và Nhiếp Phong lạnh nhạt đẹp trai, đông đảo truyền thông cũng lập tức hoạt động. Mặc dù Nhiếp Phong thường thường có tin tức, nhưng anh ta là người đàn ông độc thân hoàng kim chạm tay có thể bỏng ở thành A, mọi người dĩ nhiên sẽ không bỏ qua một chút tin tức nào của anh ta, mà tổng giám đốc của ‘ tập đoàn Thần Thoại ’ thì chưa từng ra mặt, vẫn là nhân vật thần bí nhất, giờ phút này tất cả tòa soạn báo truyền thông đều hô to có lời trong lòng, nếu như có thể thu tin tức của Thẩm Dật Thần về, khẳng định sẽ trở thành một kinh điển. "Thẩm tổng giám đốc, xin chào ngài! Tôi là ký giả của báo Newyork, ‘ tập đoàn Thần Thoại ’ đã giành được quyền xây công trình ở khu Nam thành A, bước kế tiếp định an bài như thế nào? Những cư dân nghèo khổ ở chỗ đó không có gây ra chuyện xấu nào, xin hỏi Thẩm tổng giám đốc làm thế nào để được hoàn thiện như thế?" Đang hỏi chính là một nữ ký giả của báo Newyork, trong mắt của cô tản ra sự si mê và điên cuồng dành cho Thẩm Dật Thần. Thẩm Dật Thần che đi vẻ không thích trong mắt, lạnh lẽo nói: "Về kế hoạch cụ thể kế tiếp của ‘ tập đoàn Thần Thoại ’, sẽ có người phụ trách trong tổ đấu thầu của 'Thần Thoại' trả lời cụ thể ở hội ký giả sau!" "Thẩm tiên sinh, xin chào ngài! Tôi là ký giả của AFP (xã Pháp Tân) nghe nói gần đây ‘ tập đoàn Thần Thoại ’ đang tiến hành một hạng mục tên là ‘ vườn hoa Cẩn Thần ’, trong hạng mục này có một chữ là tên của Thẩm tiên sinh, không biết hạng mục này có ý nghĩa đặc biệt gì? Sau khi hạng mục hoàn thành sẽ cho bình dân ở? Hay là Thẩm tiên sinh muốn tự ở? Công trình này khi nào sẽ làm xong? Còn có vị tiểu thư bên cạnh ngài là bạn gái của ngài sao?" Một khác ký giả lập tức vượt lên trước hỏi. Mấy ký giả này hỏi ra vấn đề như thế không hề kỳ quái, bởi vì các ký giả không được vào hội trường trước khi bữa tiệc bắt đầu, người tổ chức sợ bọn họ vì đào móc tin tức mà tạo ra hỗn loạn, nhưng sau khi bữa tiệc từ thiện cử hành, dĩ nhiên phải khiến người của toàn thế giới biết chuyện tốt mà những người giàu bọn họ đã làm, bỏ không nhiều tiền thế mà không để cho người khác biết, bọn họ còn chưa tốt tới trình độ đó, cho nên trước mấy phút bữa tiệc chính thức bắt đầu, tất cả nhân viên của tòa soạn báo truyền thông nổi tiếng trong ngoài nước đều vào vị trí. Những truyền thông khác đều dùng ánh mắt khẩn trương nhìn Thẩm Dật Thần ngồi ở hàng thứ nhất, cũng yên lặng đổ mồ hôi giùm cho ký giả AFP, vì vấn đề mà hắn ta đặt ra đã dính đến chuyện rất cá nhân, bọn họ vừa muốn biết, lại sợ anh đột nhiên tức giận, phàm là truyền thông nổi tiếng đều biết, tổng giám đốc của ‘ tập đoàn Thần Thoại ’ thần bí và lạnh lùng, có danh xưng ‘ Tu La mặt lạnh ’, huống chi có mấy người giàu ghét nhất người khác kết nối đám bình dân với họ. Thẩm tổng giám đốc này thần bí như vậy, mọi người căn bản không hề quen thuộc với anh, còn có cô gái tuyệt sắc bên cạnh, tất cả mọi người đang suy đoán cô là ai? Thư ký? Tình nhân? Hay là bạn gái? Ai ngờ —— Thẩm Dật Thần chẳng những không có nổi giận, ngược lại lộ vẻ cưng chiều lôi kéo cô gái bên cạnh anh, dùng giọng trầm thấp hấp dẫn nói với ký giả đó: "Cô ấy không phải bạn gái của tôi." Trong lòng tất cả ký giả đều thấy kinh dị vì Thẩm Dật Thần lại giải thích, theo sự hiểu biết về anh, trừ lạnh lùng chính là thần bí, nhưng toàn bộ nhân viên truyền thông đều rối rít lấy bản bút ký dầy ra ghi chép mỗi câu anh nói, chỉ sợ bỏ sót tin tức tốt này. Buồn cười, đây chính là tun lớn, không có lý do tốt để cho một mình người của AFP chiếm lợi. Mấy danh viện ở đây đều vui mừng nhìn Thẩm Dật Thần, như hận không thể nuốt anh vào bụng, vừa rồi nghe nói cô gái tuyệt sắc kia là vợ của anh, nhưng hiện tại anh lại giải thích cô không phải bạn gái của anh, họ dĩ nhiên cực kỳ mừng rỡ, hiện tại rất nhiều người tự động nghĩ Thẩm Dật Thần giải thích như vậy có nghĩa là cô gái tuyệt sắc trước mắt là tình nhân của anh, tình nhân ngăn cản phiền toái cho anh! Chỉ là chỉ cần họ có thể hoàn toàn lấy được trái tim của Thẩm Dật Thần, vô luận cô gái trước mắt xinh đẹp dường nào, đến lúc đó còn không phải cút đi, chúng thiên kim hả hê âm mưu. "Cô ấy là vợ yêu của tôi!" Sau khi tâm tình của mọi người lộn mấy hiệp, giọng nói cực kỳ hấp dẫn lại dịu dàng của Thẩm Dật Thần trong nháy mắt vang lên như pháo đạn, oanh tạc mọi người thương tích đầy mình. Đúng vậy, anh muốn nói chính là cô gái tuyệt sắc trước mắt là vợ của Thẩm Dật Thần, vợ chồng son, quan hệ thân mật cỡ nào, anh muốn nói rõ với người đời cô gái này là của mình Thẩm Dật Thần anh, mà anh Thẩm Dật Thần cũng chỉ của mình Hồ Cẩn Huyên cô, không có ai có thể chen vào giữa bọn họ. "Vợ yêu? Ngài nói cô gái tuyệt sắc trước mắt là vợ. . . của ngài?" Một ký giả kêu lên một tiếng, lớn tiếng hỏi, không thể trách lỗ tai cô có vấn đề hay là muốn giành danh tiếng, bởi vì tin tức trước mắt thật sự là quá kinh người, ai có thể nói cho cô biết, nhân vật lớn thần bí nhất thành A này kết hôn lúc nào? Hơn nữa còn bảo vệ nghiêm mật như vậy, cả một tiếng gió cũng không có, đoán chừng lời của anh vừa truyền ra, trái tim của các thiếu nữ trên thế giới sẽ tan nát trong nháy mắt, cô gái tuyệt sắc trước mắt thật là rất may mắn, lại có thể lấy được tình yêu của Thẩm Dật Thần. "Các vị không có nghe lầm, cô ấy là Hồ Cẩn Huyên - vợ yêu của tôi, 'vườn hoa Cẩn Thần' là tôi dùng tên của hai chúng tôi để đặt tên, nó tượng trưng cho tình yêu say đắm ngọt ngào thiên trường địa cửu, sau khi hạng mục hoàn thành, những đôi tình nhân hoặc vợ chồng ân ái đều có thể mua, giá tiền sẽ căn cứ vào thân phận của người mua để cho giá thích hợp, tuyệt đối khiến mỗi cặp hạnh phúc đều có thể vào ở." Thẩm Dật Thần chậm rãi nói, trong giọng nói ít đi sự lạnh nhạt, mà lại có ý hạnh phúc. Mặc dù bây giờ mọi người bị tin tức này làm cho đầu nổ tung, nhưng bọn họ đều tận trách ghi chép tốt mỗi một câu anh nói, dù sao những chuyện này đều là tin tức trăm năm khó gặp. Đoán chừng ngày mai sẽ là một ngày oanh động lớn, tin tức lớn vậy đột nhiên đưa ra thị trường, những danh viện thục nữ ái mộ tổng giám đốc thần bí khẳng định tan nát cõi lòng, mà những nhân sĩ chung tình muốn cùng nhau cả đời sẽ cao giọng khen, những người nghèo không mùa nhà nổi có thể sẽ vui vẻ không ngủ yên giấc, thật là một nhà vui mừng một nhà buồn! Cùng mọt tin tức, đối với những người khác nhau, sẽ có hiệu quả rất khác nhau. Các loại ánh mắt hâm mộ, tiếc nuối, ghen tỵ đều rơi xuống trên người Hồ Cẩn Huyên, khiến Hồ Cẩn Huyên thấy rất vô tội, yêu nhau là chuyện hai người, một tay vỗ không vang, nếu như không phải Thẩm Dật Thần cũng yêu cô, cô làm sao trở thành vợ của anh? Chẳng lẽ đám người kia nhìn thấy trai đẹp, thì đầu liền ngừng chuyển động! "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, xin hỏi hai người kết hơn lúc nào? Có đi du lịch trăng mật chưa? Địa điểm là ở nơi nào?" Một ký giả khác thừa dịp mọi người bị choáng, lập tức chiếm chỗ trống hỏi chuyện mình tò mò, nếu không đợi mọi người sợ đến nỏay dựng lên rồi, làm sao còn đến phóng viên nhỏ như cô hỏi, nhưng nguyên nhân chính cô hỏi vấn đề này là để biết chỗ bọn họ đi trăng mật, xem bộ dáng bọn họ ngọt ngào như thế, lúc cô kết hôn cũng muốn đến đó du lịch trăng mặt với darling của cô, để lấy điềm tốt. Phóng viên nhỏ vừa hỏi ra, toàn bộ mọi người đều an tĩnh chờ đợi câu trả lời của anh, đây cũng là điều mọi người tò mò nhất. Hồ Cẩn Huyên thấy Thẩm Dật Thần không trả lời vấn đề của mọi người, trong lòng biết được anh khẳng định lại nổi tính bá đạo rồi, không muốn người khác biết cuộc sống riêng ngọt ngào của bọn họ, nhưng mấy chuyện này cũng đâu phải chuyện xấu xa gì, nói cho họ biết cũng không sao, người khác chỉ tò mò thôi! Hồ Cẩn Huyên cười nói: "Cảm ơn các vị quan tâm, vợ chồng chúng tôi kết hôn vào mùa xuân hai năm trước, về phần tuần trăng mật thì đã đến nước Pháp Paris, Australia Great Barrier Reef, thành nhỏ Venice, Aegean Sea, quần đảo Galápago, Grand Canyon ở nước Mỹ, Taj Mahal ở Ấn Độ, còn đi Provence xem cỏ huân y." Giọng nói thanh thúy thoải mái như hoàng anh có mùi vị phương đông cổ điển, làm cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, tất cả mọi người trợn to cặp mắt nghe sự miêu tả của cô, trời ạ! Bọn họ lại đi nhiều chỗ như thế, thật là ghen chết người khác. Đất lãng mạn, tình yêu ngọt ngào, thật làm cho người ta hâm mộ. Ở đây chỉ có Hồ Cẩn Huyên và Thẩm Dật Thần biết những danh lam thắng cảnh mà cô kể chỉ là một phần nhỏ họ từng đến! Nhớ lại lúc ấy họ đã đi qua hết tất cả những nơi mà cả đời muốn đến, Hồ Cẩn Huyên lại là một sát thủ, trừ ngày nghỉ trăng mật một tháng ra, những nhiệm vụ khác cũng bởi vì địa điểm du lịch thay đổi mà điều chỉnh thích hợp, đến bây giờ cô vẫn nhớ những ngày bận rộn lại vui vẻ trước đó, có người yêu ở bên, có nhiệm vụ để làm, có thức ăn ngon để nếm, còn có cảnh đẹp để ngắm. Không miêu tả ra hết là bởi vì du lịch trăng mật của họ kể ba ngày ba đêm cũng không xong, cô chỉ muốn nhớ trong lòng là được, không cần thiết để đám người kia hâm mộ và ghen tỵ, chắc hẳn có một số người nghĩ cô khoe khoang, nhưng người khác nghĩ thế nào nói gì là chuyện của người khác, dù sao miệng mọc trên người họ, mà chính cô cũng có tư cách khoe khoang. "Oa. . . . Thật là lãng mạn đó!" "Đúng vậy, thật làm cho người ta hâm mộ !" "Thẩm phu nhân thật là may mắn! Làm cho người ta rất hâm mộ!" "Thẩm tổng giám đốc thật đúng là đẹp! Đáng tiếc là danh hoa có chủ rồi." "Tôi cũng muốn đến những chỗ kể trên để tham quan! Ông trời, ban thưởng cho tôi một thân sĩ thâm tình đi!" . . . . . . Mọi người cô một lời tôi một câu, trong giọng nói cất giấu hâm mộ và ghen tỵ, còn có sự ái mộ dành cho Thẩm Dật Thần. Tin tưởng trải qua lời phát biểu của Hồ Cẩn Huyên, những thắng cảnh du lịch nổi tiếng kia sẽ càng nổi hơn nữa, mà thành A sẽ bị nổi lên một cơn 'gió Cẩn Thần', một cơn gió lấy chung tình và lãng mạn làm chủ đề. Nhiếp Phong nghe giọng nói ngọt ngào của Hồ Cẩn Huyên, trong lòng rất chua xót, chắc Thẩm Dật Thần rất thích cô! Nếu không sao bọn họ lại dính sát như trẻ sinh đôi, chặt chẽ không rời, nhớ lại ở trong vườn hoa cô chỉ rời khỏi Thẩm Dật Thần một lát, anh ta đã lập tức tìm tới, bọn họ kết hôn hai năm, mà thời gian yêu thì chưa tính vào, đã qua rất nhiều ngày, tình cảm chắc rất sâu đậm. Lớn như vậy, giờ phút này anh vô cùng ghen tỵ với Thẩm Dật Thần, không phải ghen tỵ anh ta có quyền có thể hơn mình, không phải ghen tỵ dáng vẻ anh ta đẹp hơn mình, được hoan nghênh hơn mình, cũng không phải ghen tỵ anh ta có đầu óc hơn mình, mà là ghen tỵ anh ta chiếm được trái tim của cô gái đó, cô gái mà chỉ cần nhìn qua liền khiến người ta không nhịn được trầm luân, chỉ vì anh quen cô chậm hơn Thẩm Dật Thần hai năm, mà anh lại phải sống sờ sờ chịu đựng loại nỗi khổ chua xót này, không muốn, thật không muốn! Nhưng anh lại không thể làm gì, bởi vì cô gái trước mắt đang hạnh phúc, anh không đành lòng phá hư nụ cười ngọt ngào phát ra từ nội tâm của cô. Thẩm Dật Thần cưng chìu nở nụ cười, ánh mắt nhìn về Hồ Cẩn Huyên càng thêm dịu dàng, Hồ Cẩn Huyên cũng ngọt ngào cười lại với anh, giờ phút này trong thế gian vạn vật giống như chỉ còn lại hai người bọn họ, nhu tình và yêu say đắm vay chặt lấy hai người họ, rất nhiều đèn flash đều tập trung trên người của hai người ôm nhau. Nhiếp Phong yên lặng lui khỏi đám người, tính toán âm thầm rời đi nơi làm người ta phiền muộn này, nhưng ông trời tựa hồ đối kháng với anh, anh mới vừa bước ra mấy bước, đã có ánh đèn lập tức chuyển dời lên người của anh. "Nghe nói gần đây Nhiếp tổng giám đốc đoạt được quyền xây công trình ở khu vực mới, không biết Nhiếp tổng giám đốc hoạch định công trình khổng lồ này thế nào? Có đối tượng hợp tác chưa? Hay là Nhiếp tổng giám đốc tính toán độc quyền công trình lớn này?" Một ký giả mắt tinh nhìn thấy Nhiếp Phong tính rời đi, lập tức cầm micro lớn tiếng hỏi, sự chú ý của mọi người lập tức đồng thời đặt ở trên người của Nhiếp Phong. Mọi người đều biết khu vực mới này là một miếng thịt béo lớn, vận dụng tốt sẽ có không gian phát triển vô hạn, để một hạng mục được vận dụng tốt, kế hoạch phát triển nó rất quan trọng, mọi người đều muốn nghe Nhiếp Phong nói thế nào, nhất là những thương nhân thông minh kia, tất cả mọi người đều muốn chia một chén súp trong này. "Rất xin lỗi, đây là cơ mật làm ăn! Thứ cho tôi không thể trả lời!" Nhiếp Phong lạnh lùng nói ra, sau đó xoay người đi ra bên ngoài, thân thể cường tráng từ từ biến mất ở trong đám người. "Ai —— Nhiếp tổng giám đốc, nghe nói. . . ." Một đám chó săn lập tức muốn ngăn anh lại, nhưng chưa đi được hai bước, lập tức bị Phượng Dương - phụ tá của anh ngăn cản. "Các vị phóng viên, có vấn đề gì, hoan nghênh mọi người đặt câu hỏi ở hội ký giá của 'tập đoàn Phong Thượng' chúng tôi, làm phiền các vị." Phượng Dương cười hì hì nói, sau đó mau chóng đuổi theo bước chân của Nhiếp Phong, tổng giám đốc nhà anh vẫn còn đang phát sốt, hiện tại không nên lái xe, anh phải lập tức đi theo, hi vọng anh ấy không bỏ lại mình mới tốt. Phóng viên mắt tinh nhận ra người đàn ông không mấy cao lớn này là công thần lớn của Nhiếp Phong, tự nhiên không dám đắc tội, không có tin tức của Nhiếp Phong cũng không gấp, nhưng tin tức kết hôn của Thẩm thị thì rất đáng tiền, mọi người rối rít nghĩ như vậy, chờ bọn họ lấy lại tinh thần, làm sao còn thấy bóng dáng của Thẩm Dật Thần và Hồ Cẩn Huyên? Bọn họ đi lúc nào? Sao lại không hề báo trước? Mọi người đều thầm nghĩ thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]