"Anh đến nhà tôi còn mang theo súng để làm gì?"1
Kiều Mặc thắc mắc lặng lẽ quay sang nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ hệt như con nai vàng ngơ ngác giữa rừng xanh bạc ngàn.
Hắn cứ thế để yên cho cô mặc sức phát huy tính to mò. Động chạm không đủ còn dùng lực siết thật mạnh như đang tìm hiểu hình dạng của thứ đó.
Sống nhiều năm như thế, đây chính là lần đầu hắn bị người khác làm nhục giữa thanh thiên bạch nhật giữa bàn dân thiên hạ như vậy.
Tuy là ở bên dưới bàn ăn có thể tránh được tầm mắt của người ngồi đối diện. Nhưng hiện tượng sinh lý của hắn cũng không thể 1 phút 2 phút liền hết.
"Thứ đó tôi không thể để ở nhà được."
Hoài Nam vội vàng phản ứng, hắn đưa tay xuống muốn ngăn cản hành động phi lễ của cô nhưng lại bị ánh mắt như phi đao của Kiều Sâm doạ cho chết lặng.
Lòng bàn tay siết chặt lấy đôi đũa không buông, đầu cúi thấp xuống bàn ăn. Không có mặt mũi để đối diện với trưởng bối.
Đường đường là Tiêu Gia của Long Thành, gia tộc trước giờ luôn lấy lễ nghi là đầu. Sao có thể làm những chuyện 'vô sỉ' như vậy ngay trong bàn ăn, trước mặt Nhạc phụ Nhạc mẫu.
"Sao lại không thể?"
"Nếu muốn thì tôi sẽ giúp anh, dù có là vật bất ly thân thì anh cũng phải tùy hoàn cảnh chứ."
Cô nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới, tầm mắt bị khuất bởi tấm khăn trải bàn. Cô vẫn đinh đinh nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-thong-doc-ngay-ngay-muon-vuot-tuong/3225599/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.