Chương trước
Chương sau
"Không cần hành đại lễ như vậy đâu, ông đây nhận không nổi!"

Kiều Sâm đưa mắt nhìn xuống bên dưới, chăm chú quan sát con người nọ. Sau đó không ngừng đánh giá trong lòng.

Quả thật vô cùng nổi bật, đặc biệt chính luôn khuôn mặt tuấn mỹ cười lên hệt như hào quang ấm áp của hắn. Tuy chỉ là một nụ cười miễn cưỡng để tránh ngượng ngùng.

Nhưng cũng đủ khiến người khác chú ý đến.

"Anh làm cái quái gì vậy?"

Kiều Mặc bị một cảnh trước mắt làm cho đứng hình, cô cúi người xuống đỡ Hoài Nam đứng dậy. Miệng không ngừng lẩm bẩm bên tai của hắn.

Rõ ràng đã cố tình tìm cho đối phương một bộ vest thật chững chạc nghiêm túc. Vậy mà, ngay lần đầu ra mắt trưởng bối trong nhà lại làm ra hành động mất mặt như thế...

Cô thật muốn đào một cái hố ngay sau đó nhảy xuống. Tránh phải gặp cái tình huống gượng gạo này.

"Sàn trơn."

Hoài Nam nhỏ giọng đáp lời, muốn nhanh chóng đứng dậy nhưng tay chân dường như bị cú ngã sấp mặt kia rút cạn sức lực.

Nếu như không nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Kiều Mặc, có lẽ hắn phải ngồi dưới mặt đất vài phút mới lấy lại được sự bình tĩnh ban đầu.

Sau một lúc vật vả hắn cuối cùng cũng có thể đường hoàng đứng trước mặt Kiều Sâm và Du Huyễn Mai. Hoài Nam cúi đầu chào hỏi sau đó nở nụ cười thân thiện trên khoé môi.

Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Khi nãy có chút thất lễ, xin Nhạc phụ Nhạc mẫu tha thứ cho."

Trong những tình huống khó xử như thế này chỉ cần một nụ cười tự tin. Nếu như ta không thấy xấu hổ, vậy người chứng kiến chính là người phải xấu hổ.

Tiêu Thống Đốc không có gì hơn người, chỉ có cái tính cách không để tâm đến ánh mắt của người bên ngoài là điểm mạnh nhất.

Hắn đương nhiên không vì chuyện ban nãy làm nhụt chí. Hắn không ngại, Kiều Mặc không ngại đương nhiên người cần phải ngại là hai vị trưởng bối kia.

"Ai cho phép anh gọi tôi là nhạc phụ?"

Kiều Sâm vừa gặp đã thấy không thuận mắt với Tiêu Hoài Nam. Tuy chưa biết tên họ của hắn nhưng đã thể hiện ra sự ghét bỏ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tay đưa đến phía trước chậm rãi nâng tách trà Thanh Hoa ngun ngút khói trên bàn lên thưởng thức. Mùi vị không tồi, vừa chạm đến đầu lưỡi đã nồng vị đắng.

Huyễn Mai dứt khoát giẫm mạnh lên chân của người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Bà đời này ghét nhất chính là cái biểu cảm khinh thường người khác này của Kiều Sâm.

Trước giờ luôn là vậy, chỉ cần liên quan đến Kiều Mặc đều sẽ tiếp diễn tình trạng này...

Ngoài miệng muốn nhanh chóng gả con gái sang nhà khác. Nhưng thật ra, khi cô tìm được người ưng ý ông lại không thấy thuận mắt. Luôn tìm trăm phương ngàn cách làm khó đối phương.

Khụ!

Kiều Sâm ho khan vài tiếng, gần chút nữa đã bị vợ mình mưu sát. Ông cố tỏ ra bình tĩnh trừng mắt nhìn Huyễn Mai, nhưng hồi đáp lại sự giận dữ đó của ông lại chỉ là một vẻ mặt chán ghét.

Vì vậy càng khiến ông thêm oán giận Tiêu Hoài Nam. Tuy hắn chẳng làm gì nên tội, nhưng khi ông nhìn vào cái bản mặt kia của hắn lại không cách nào vui được...

"Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu chưa từng thấy vợ chồng son ân ân ái ái với nhau à?"

...

Giờ giấc đã không còn sớm. Khi Kiều Mặc đưa Tiêu Hoài Nam đến ngự viên đã qua giờ ăn trưa, vậy nên sau khi trò chuyện một chút bọn họ đã đến phòng ăn để dùng bữa.

Bầu không khí căng thẳng tràn ngập thuốc súng bên trong khiến hai người phụ nữ của gia đình không cách nào ăn ngon nổi.

Cứ thế trơ mắt nhìn đống đồ ăn đang còn nóng hôi hổi trên bàn trở nên nguội lạnh.

"..."

Hoài Nam không hề để tâm đến ánh mắt hệt như lưỡi dao sắt nhỏ đang điên cuồng phóng đến của Kiều Sâm giành cho mình. Hắn cứ thế an nhiên ngồi thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Hết thảy những món được đặt ngay ngắn trên bàn ăn kia chính là từ một tay đầu bếp nổi danh nhất Đế Đô chuẩn bị. Ông ta sớm đã rút khỏi giới ẩm thực trở thành đầu bếp riêng cho Kiều gia, mùi vị vô cùng đặc biệt.

Vừa mang bản sắc khác lạ của thành phố khác, vừa có chút quen thuộc của Long Thành. Nếu như những món ăn này là một nghệ thuật, có lẽ ông ta chính là một nghệ nhân.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Hắn dường như đã cảm nhận được chút bất thường từ những người đang ngồi trên bàn ăn. Hình như không ai động đũa ngoại trừ hắn.

"Cô không ăn sao?"

Hoài Nam nghiêng đầu thủ thỉ bên tai đối phương, nhưng miệng vẫn không ngừng nhai nuốt thức ăn trên chén.

Hắn không có thói quen ăn sáng, mọi lúc đều là người hầu trong nhà chuẩn bị một chút điểm tâm để hắn lót dạ. Nhưng hôm nay lại có ngoại lệ, đang yên đang lành bị Kiều Mặc lôi đi.

Ngay cả nước hắn còn chưa uống ngụm nào...

"Ăn, ăn, ăn! M.ẹ nó anh chỉ biết ăn thôi à?"

Cô giận dữ đưa tay xuống bên dưới ngắt chặt lấy da thịt của hắn. Nào ngờ lại nắm phải một vật lạ thường. Kiều Mặc lấy đó vẫn chưa phát giác ra hành động của mình, cô mân mê thứ muốn tìm hiểu xem là cái gì.1

"..."

Hoài Nam bất cản làm rơi đũa, ánh mắt mơ hồ nhìn sang cô.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.