Chương trước
Chương sau
Hoài Nam chưa có thời gian để nếm thử dư vị ngọt ngào trên môi Kiều Mặc. Đã bị cô nhẫn tâm cắn chặt lấy đầu lưỡi, dòng máu tanh tưởi chậm rãi rỉ ra từng khoé miệng hắn.

Khuôn mặt ngơ ngác của hắn lúc này hệt như một chú nai tơ bị giống cái trêu đùa tình cảm.

"..."

"M.ẹ nó, cô bị điên sao?"

Trong vài giây ngắn ngủi hắn không kịp phản ứng, sau đó nhanh chóng dùng lực đẩy cô ra khỏi vòng tay.

Tiêu Thống Đốc đau đến nói không nên lời, vệt máu động lại trên môi bị hắn nhanh chóng lau đi. Nét mặt hưởng thụ ban nãy giờ đây trở nên đen kịt như đít nồi.

Cho đến hiện tại hắn còn có chút hoài nghi về chuyện ban nãy. Chẳng phải người chủ động là cô sao, đến cuối cùng người trưng ra bộ mặt ghét bỏ kia cũng là cô.

Hắn đã làm gì sai sao?

Kiều Mặc đứng bật dậy khỏi giường, bước vội đến trước mặt Tiêu Hoài Nam. Ánh mắt hệt như muốn đem đối phương nghiền nát thành bột mịn. Khoé môi cong lên, ý cười châm chọc chế giễu vô cùng.

"Yếu."

Một chữ đó khiến người đứng trước mắt trở nên câm lặng. 'Yếu' đó là yếu thế nào, đây là đang chê bai hắn sao.

Chưa kịp để thời gian cho Hoài Nam suy nghĩ cô lại bồi thêm cho hắn một cái đạp mạnh lên chân. Gót giày hôm nay cô mang vô cùng sắt nhọn, lực đạo dẫm xuống không hề có chút nương tình.

Khiến hắn chết lặng...

Ngày hôm nay quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra khiến cho Tiêu Thống Đốc phải hoài nghi về nhân sinh. Ban nãy rõ ràng hắn vẫn còn chiếm thế thượng phong, giờ đây lại bị vùi dập dưới chân Kiều Mặc.

Hắn đau đớn ôm lấy nhau, sau nhiều lần bị cô hành hạ cuối cùng hắn cũng rút ra kinh nghiệm. Không nên trêu chọc vào người phụ nữ này, nếu không muốn bản thân trở nên thảm hại.

"Còn đứng đó làm gì? Muốn tôi dạy anh phải đi thế nào à?"

Kiều Mặc chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa nhưng vẫn không thấy Tiêu Hoài Nam có chút động tĩnh nào. Cô chợt đứng yên, quay đầu dùng nửa con mắt nhìn hắn.

Lời nói cứ thế nhẹ nhàng nói ra từ đôi môi căng mọng ban nãy vừa hôn hắn. Những dường như hoàn toàn khác so với cảm nhận ban nãy của hắn.

"Đi đâu?"

Tiêu Hoài Nam ngây ngẩn đứng nơi đó không hiểu người kia đang nói gì. Hắn vắt nát óc suy nghĩ cũng không thể nào nhìn thấu được tâm tư của Kiều Mặc.

Trong vài giây ngắn ngủi sắc mặt đã thay đổi 360° còn hơn cả camera nữa. Cảm xúc của cô cũng vì thế thay đổi theo, hắn muốn tránh những lúc cô đang tức giận không dây vào.

Nhưng mà, không thể nào làm được.

Vốn dĩ phụ nữ đã là sinh vật khó hiểu nhất trên hành tinh, huống hồ chi người trước mắt hắn đây lại là Kiều Mặc. Sát thương tăng gấp bội lần, khó hiểu càng thêm khó hiểu.

"Đi mua cái hộp đựng anh vào sau đó liệm vài ngày rồi chôn xuống đất!"

Cô giận dữ trừng mắt nhìn Hoài Nam, tâm trạng tốt đẹp ban nãy của cô đã bị gắn phá hỏng. Nghĩ đến đây vàng khiến cô tức giận, hận không thể đem anh đánh nhừ tử.

Miễn cưỡng nở nụ cười thương hiệu trên khoé môi, trong đầu cô không ngừng vang vọng một câu nói 'một nụ cười là mười thang thuốc bổ'. Trong bất kỳ tình huống nào, chỉ cần mỉm cười sẽ có thể dễ dàng vượt qua.

Quả nhiên là lừa người...

"Hửm? Cô bị ngốc sao?"

"Làm gì có cái hộp nào lại to đến mức nhét vừa một tên đàn ông cao tám thước như tôi!"

Hoài Nam đứng nơi đó rơi vào trầm tư, đầu óc của hắn thường ngày vô cùng nhạy bén nhưng khi đối diện với Kiều Mặc lại trở nên chậm chạp đến lạ thường.

Điều đơn giản như vậy cũng phải tốn vài phút suy nghĩ. Sắc mặt của Tiêu Thống Đốc đột nhiên trở nên tối kịt như tương lai của bản thân hắn.

"Anh còn không nhanh chân lên, thì ngay cả hòm tôi cũng không cần chuẩn bị. Trực tiếp chôn sống anh cho xong."

Đây chính là bá khí ngất trời của Kiều Tổng, người thừa kế duy nhất của Kiều gia Đế Đô. Một câu nói cũng đủ khiến cho Tiêu Thống Đốc cao cao tại thượng phải rén mình tại một góc không dám phản kháng.

Hắn ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng cô, vết thương trên môi Hoài Nam lúc này chính là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Tất cả ánh mắt trong phủ đều dồn hết lên trên người hắn. Chẳng phải là đang công khai với bàn dân thiên hạ bản thân đã có chủ rồi sao?

Tin tức này nhanh chóng đã truyền đến tai của Lão Phu Nhân. Tuy có chút không cam lòng nhưng bà không muốn khiến cháu trai duy nhất của mình phải đau khổ.

Thà rằng, khi xuống dưới suối vàng bị liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu trách mắng. Còn hơn hủy hoại hạnh phúc của Hoài Nam.

Sau những lựa chọn sai lầm, Tiêu Thống Đốc lại một lần nứa bước vào vết xe đổ. Giao tính mạng quý báu của mình vào tay quái xế Kiều Mặc.

Đến cả bạn thân nhất của cô còn chưa dám ngồi ở ghế phụ, nhường quyền lái xe cho cô. Vậy mà Hoài Nam lại cứ thế ngồi vào chờ đợi được đối phương đưa đi.

Ban đầu cô có chút không quen, nhưng sau khi nhìn lại liền trở nên thích thú. Thay vì ôm nỗi hận trong lòng sao cô lại không truất hết ra ngoài...

"Ngồi cho chắc, còn không thì tự mình niệm đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.