Chương 17:
~~~ Mười một giờ đêm~~~~
Nó khó chịu động đậy người, mồ hôi chảy ướt hết cả lưng. Đừng ai nghĩ Vũng Tàu có gió thì mát nhé, lầm cả rồi đấy. Gió thổi thì thổi, nhưng không hiểu sao thổi qua rồi thì người cứ cảm thấy dinh dính rất khó chịu, vì vậy mà nó đóng cửa sổ để ngủ, mặc cho trong phòng…không có quạt. Lăn lộn một hồi, nó nhảy khỏi cái giường chật chội, quyết định đêm nay sẽ không ngủ.
Ting!
Một bóng đèn nhảy lên trong đầu nó làm mặt nó gian thấy rõ, miệng ngoác đến tận mang tai. Nó lấy trong hộc bàn tờ giấy lúc trưa viết dở, bắt đầu cặm cụi viết tiếp. Sau khi hoàn thành xong tác phẩm của mình, nó cầm tờ giấy giơ lên cao và nhìn với ánh mắt lấp lánh đến đáng sợ.
-“ Hà hà, hôm nay tôi đùa chết các người.”
Nó nghĩ xong, tự thưởng cho ý tưởng tuyệt vời của mình bằng tiếng cười khanh khách. Xếp gọn tờ giấy rồi nhét vào túi, nó rón rén mở cửa phòng đi ra ngoài. Phòng của Quân nằm ở trên tầng hai, kế bên dãy cầu thang nên rất thuận tiện để trốn. Đứng trước cửa phòng Quân, nó lại lén cười trộm một cái rồi đưa tay gõ cửa. Giờ này cũng đã gần nửa đêm, nó cũng không nghĩ sẽ liền nghe được tiếng đáp trả của Quân, nên cũng hơi giật mình. Tiếng Quân vọng ra đều đều cùng tiếng bước chân:
-“Tới đây.”
Nó để tờ giấy dưới đất rồi chạy nhanh về phía cầu thang, đứng núp ở sau bức tường chỉ chừa mỗi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-con-dam-quay-nua-khong/2999923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.