🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về từ hoa viên, Y Hạ Minh đã ngồi nói chuyện với bà cụ rất lâu ở trong thư phòng.
Y Hạ Minh hết dùng tình lại lấy lý ra thuyết phục, nhưng bà cụ quyết cũng không thoái nhượng.
Ở trong mắt bà ta, sự tồn tại của mẹ con Lục Kiều Sam uy hiếp tới đứa bé trong bụng Hoa Hiền Phương.
Bà ta đã mất đi một đứa chắt trai, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.
Bà Lục đang ở trong nhà sốt ruột chờ đợi tin tức của anh trai mình.
Bà ta trộng cậy anh trai mình có thể thuyết phục người nhà họ Lục, một lần nữa đón bà trở về, khôi phụ chức chủ mẫu cho bà ta
Y Hạ Minh vào cửa lúc sau, chỉ có xin lỗi.
Bà ta giống như bị sét đánh, giống như bị dội một gáo nước lạnh khiến tim gan bà ta lạnh buốt.
Gân xanh trên trán Lục Kiều Sam không ngừng nổi lên, “Bác ba, có phải do con đàn bà thấp kém kia gây khó dễ không, cô ta vẫn muốn chiếm lấy cái vị trí chủ mẫu kia?”
“Từ nay về sau đừng để bác nghe thấy mấy chữ ả đàn bà thấp kém kia!” Y Hạ Minh bực bội trừng mắt liếc cô ta một cái, “Tất cả mọi tai họa đều là do cháu gây ra.”
Lục Kiều Sam uất ức muốn chết, bĩu môi, “Cháu làm gì sai, ả đàn bà……” Cô ta nói đến một nửa, nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Y Hạ Minh thì sợ tới mức vội vàng thay đổi cách xưng hô, “Hoa Hiền Phương đoạt bạn trai của cháu, còn hại cháu sinh non, chẳng lẽ không nên dạy dỗ cô ta một chút hay sao?”
“Video lúc cháu xảy ra chuyện, bà cụ đã cho bác xem rồi, nó thật sự không thể chứng minhh được là Hoa Hiền Phương hại cháu.” Y Hạ Minh trầm giọng nói.
Lục Kiều Sam buồn bực không thôi, “Bác, bác đi đến nhà họ Lục một chuyến về bị Hoa Hiền Phương tẩy não hay sao? Cháu nói cho bác nghe, cô ta cực kỳ âm hiểm độc ác, quỷ kế đa đoan, bác đừng tin bất cứ những gì cô ta nói.”
Y Hạ Minh trừng mắt nhìn cô ta, giộng điệu cũng trở nên vô cùng gay gắt, “Bác nói với cô ta không quá bốn câu thì cô ta tẩy nào bác như thế nào? Cô ta là người thế nào, bác không rõ nhưng cháu là người thế nào thì bác rõ. Mấy năm cháu ở Mỹ, rắc rối cháu gây ra còn ít hay sao? Một cô gái bình thường bị cháu tạt axit hủy hoại gương mặt, còn có người bị cháu thuê người đánh đến mức sau này không thể mang thai. Đừng tưởng rằng có mẹ cháu dọn dẹp hậu qur cho cháu thì bác không biết. Gây rắc rối là việc cháu giỏi nhất.”
Lục Kiều Sam bị ông ta nói đến mức tái mét mặt mày, “Bởi vì bọn họ đều là lũ đàn bà không biết xấu hổ, dám quyến rũ Tần Nhân Thiên, bọn họ bị như vậy là đáng đời!”
“Không có được tình yêu của người ta là do cháu không có bản lĩnh, cháu có ghen tỵ cũng không có tác dụng gì hết.” Y Hạ Minh dạy dỗ, mỗi từ mỗi chữ của ông ta đều như viên đạn ghăm vào tim Lục Kiều Sam.
Cô ta mím chặt môi, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn, “Bác là bác của cháu, sao bác nói cháu như vậy được chứ?”
Nói xong, cô ta lập tức gục đầu vào vai bà Lục rồi bật khóc lức nở.
Bà Lục đau lòng không thôi, vội vàng vỗ lưng cho cô ta, an ủi cô ta, “Anh ba, anh nặng lời với Kiều Sam quá rồi đó. Kiều Sam là kim chi ngọc diệp, thân phận cao quý, sao có thể giống những ả đàn bà đó quỳ xuống, nịnh nọt cầu xin tình yêu của người khác chứ. Hoa Hiền Phương giống hệt Tư Mã Ngọc Như, một khi đứng trước mặt đàn ông cho dù việc đó có hèn hạ tới đâu bọn họ cũng có thể làm ra được chỉ để đạt được niềm vui của đàn ông.”
Y Hạ Minh nhíu mày, “Linh Lan, em phải hiểu rõ ràng, Tư Mã Ngọc Như là Tư Mã Ngọc Như, Hoa Hiền Phương là Hoa Hiền Phương, đừng đem hai người họ gộp thành một. Tư Mã Ngọc Như là tình địch của em, nhưng Hoa Hiền Phương không phải, nó là con dâu của em?”
“Đối với em mà nói, từ chỗ nghèo đói chui ra thì đều giống nhau.” Bà Lục cao giọng, cảm xúc cũng có chút kích động.
Bà thua trong tay con ả nghèo hèn cũng thôi đi, nhưng không nghĩ tới cả con gái bà cũng thua trong tay một đứa như thế, chuyện này sao có thể khiến bà không điên được chứ?
Y Hạ Minh nhìn bà ta một cách sâu xa, ánh mắt thâm trầm mà âm u, “Em đừng quên, Hoa Hiền Phương là cháu dâu do chính ông cụ chọn, em muốn đuổi cô ta đi chẳng khác nào đối nghịch với cả ông cụ, đối nghịch với cả nhà họ Lục. Em làm vậy không thành công đâu!”
Bà Lục nắm chặt nắm tay, cơ thể run rẩy chìm đắm trong sự hận thù, “Đều là ông cụ sai, ông ta không tìm cho Kiến Nghi cô thiên kim môn đăng hộ đối, cố tình chọn con ả nghèo hèn để khiến e, và Kiều Sam khó chịu, ông ta quả đúng là hồ đồ.”
Y Hạ Minh thở dài, “Linh Lan, Hoa Hiền Phương cùng Tư Mã Ngọc Như không giống nhau, Tư Mã Ngọc Như thực bình thường, cô ta chỉ là một người phụ nữ phổ thông, không có mỹ mạo cũng không có dáng người. Nhưng Hoa Hiền Phương không giống, cô ta có tư bản khiến tất cả đàn ông điên cuồng vì cô ta, cho dù là Lục Kiến Nghi hay Tần Nhân Thiên mê đắm cô ta cũng chỉ là chuyện bình thường. Em không cần phải xem cô ta như Tư Mã Ngọc Như. Cô ta là con dâu của em, cô ta khồng trsnh đoạt tình cảm với em.”
Bà Lục nghe thấy anh trai khen ngợi Hoa Hiền Phương như vậy, thiếu chút nữa ngất, bà ta không thể tiếp thu được sự thất bại của mình cũng như con gái. Con gái bà là đệ nhất thiên kim, đệ nhất mỹ nhân của thành phố Long Minh, đáng ra phải đạp Hoa Hiền Phương xuống dưới chân rồi nghiền nát cô ta như nghiền nát một con kiến mới phải.
Lục Kiều Sam càng không thể bình tĩnh, quả thực chính là thất khiếu bốc khói, nổi trận lôi đình, “Bác, có phải mắt bác có vấn đề rồi hay không. Hoa Hiền Phương sao có thể so với cháu được chứ, cháu xinh đẹp hơn cô ta gấp ngàn lần, vạn lần, triệu lần. Cô ta không xứng xách dép cho cháu! Cô ta không biết xấu hổ, cháu và Tần Nhân Thiên đã đính hôn, chuẩn bị kết hôn đến nơi rồi, nếu không phải cô ta xen vào, cháu đã là bà Tần, có một người chồng yêu mình, có một gia đình hạnh phúc.”
Vẻ mặt Y Hạ Minh lập tức trở nên vô cùng bình tĩnh, ông ta chỉ hờ hững hỏi một câu, “Có phải Tần Nhân Thiên khôi phục ký ức rồi hay không?”
Cô ta nghẹn họng, nhớ lại ánh mắt hung ác tàn nhẫn Tần Nhân Thiên nhìn cô ta, lưng cô ta liền toát mồ hôi lạnh.
Thấy cô ta trầm mặc, Y Hạ Minh đã biết được đáp án, “Vậy thì đúng rồi, nó vốn dĩ liền không thích cháu, nó đính hôn với cháu chỉ bởi vì nó mất ký ức, bây giờ nó đã khôi phục ký ức, sao có thể kết hôn với cháu được chứ. Cháu không cần phải đổ tội cho người khác.”
Lục Kiều Sam giống như bị sét đánh, dậm chân thét chói tai, “Bác, bác tới giúp mẹ con cháu chứ không phải hỏi tội cháu.”
“Bác chính là tới giúp mẹ con cháu.” Y Hạ Minh chuyển ánh mắt về phía bà Lục, “Linh Lan, chắc là bây giờ em vẫn không hiểu vì sao người nhà họ Lục đuổi em ra khỏi nhà đúng không? Để anh nói cho em biết, đều là do con gái ngoan của em hại em! Em vì bảo vệ nó mà không ngừng vi phạm gia quy nhà họ Lục, trở nên điên cuồng. Ở trong mắt người nhà họ Lục, chỉ cần có em, Kiều Sam liền có thể gây chuyện. Chuyện hôm đó nếu như không phải em để nó vào nhà họ Lục, sao có thể xảy ra được chứ?”
Trán bà Lục nổi đầy gân xanh, “Kiều Sam bụng đau, chẳng lẽ em có thể bỏ mặc nó sao?”
“Nếu nó đau thật đã sớm đi bệnh viện, vào trong nằm nghỉ có tác dụng à? Chiêu cỏn con này của nó chỉ có thể lừa được em mà thôi!” Y Hạ Minh thở hổn hển, “Nếu em muốn trở lại nhà họ Lục một lần nữa thì phải phủi sạch mọi trách nhiệm, để Kiều Sam gánh tội thay em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.