🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thấy Y Hạ Minh, Hoa Hiền Phương lễ phép chào hỏi rồi đi lên lầu.
Đôi môi mỏng Lục Kiến Nghi gợi lên nụ cười trào phúng, “Bác ba, bác là cứu viện mẹ cháu gọi tới phải không?”
Y Hạ Minh nhếch miệng, cười như không cười, “Nghe nói cậu đoạn tuyệt quna hệ với mẹ mình? Đây chẳng phải là có vợ quên mẹ hay sao?”
Lục Kiến Nghi nhún vai, không nói gì, Lục Vinh Hàn tiếp lời nói, “Ông chỉ nghe Y Hạ Linh Lan và Lục Kiều Sam nói liền đã đưa ra phán đoán như vậy không phải quá võ đoán hay sao? Dù sao cũng nên nghe hết tất cả mọi chuyện rồi lại kết luận cũng không muộn.”
Ông ta rót trà cho Y Hạ Minh, thuật lại một lần tội trạng của mẹ con Y Hạ Linh Lan, “Nhà họ Lục chúng tôi sẽ không đổ oan cho bất kỳ ai, cũng sẽ không để mặc đứa con gái độc ác đó gây chuyện mà không nhòm ngó tới. Ông là luật sư, Lục Kiều Sam phạm vào tội gì, ông hẳn là rất rõ ràng, tôi không có vì nghĩa diệt thân cũng đã đủ để nó cảm động rơi nước mắt rồi. Còn Y Hạ Linh Lan, bà ta là xúi giục dung túng con gái mình phạm tội, bà ta không dạy dỗ Lục Kiều Sam đúng đắn ngược lại biến nó thành công cụ trả thù của chính mình, bà ta còn xứng làm mẹ làm vợ sao?”
Y Hạ Minh uống ngụm trà, như có chút suy nghĩ. Y Hạ Linh Lan khóc lóc suốt cả một buổi sáng với ông nhưng chỉ yêu cầu rất đơn giản là kiên quyết không thể ly hôn. Bà muốn giữ vị trí vợ hợp pháo của Lục Vinh Hàn cho đến chết, tuyệt đối không để Tư Mã Ngọc Như có được vị trí đó.
“Các người ai cũng cho rằng mình có lý, tôi bây giờ cũng không biết nên tin tưởng ai. Nhưng mà chuyện cũng không phải ngày một ngày hai ra như vậy, bao nhiêu năm qua ông chưa bao giờ dành chút tình cảm nào cho Linh Lan, trong lòng con bé nhất định cũng rất uất ức. Kiều Sam làm sai, ông trừng phạt nó là đúng, nhưng ông không thể đẩy mọi sai lầm lên người Linh Lan được. Nó đã lớn, đã có chính suy nghĩ của mình, không phải Linh Lan muốn nó làm gì là nó sẽ nghe theo.”
Ngừng một lúc, ông ta lại nói, “Hai người cho dù có tình cảm hay không thì cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy. Nhà họ Lục và nhà họ Y là thông gia, luôn hợp tác làm ăn với nhau, cùng nhau có lợi. Hai người đột nhiên ly hôn, đối với cả hai bên ảnh hưởng rất lớn, anh nói có đúng không?”
Những lời sau cùng dù không có nói trắng ra nhưng cũng nói trúng suy nghĩ của Lục Vinh Hàn.
Lúc trước, khi Y Hạ Linh Lan mang thai, ông ta hoàn toàn có thể lựa chọn nuôi dưỡng con cía mà không cần kết hôn, nhưng vì lợi ích nhà họ Lục ông ta vẫn thỏa hiệp.
Bây giờ ly hôn, ông ta cũng phải căn nhắc tới lợi ích gia tộc, thân là người quản lý gia tộc quyết định hôn nhân đã không còn thuộc về chính ông ta, mà thuộc về toàn bộ gia tộc.
“Y Hạ Linh Lan ảnh hướng đến Kiến Nghi và sự hòa hợp của cả nhà họ Lục chứ không phải tôi. Hổ sữ không ăn thịt con, vậy mà cô ta không thèm để ý tới tính mạng của cháu mình, từ chuyện này có thể thấy được suy nghĩ của cô ta vặn vẹo đến mức nào.”
Y Hạ Minh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này nhất định là do con nhóc Kiều Sam, nhất định là do con nhóc đó đâm bị thóc chọc bị gạo. Linh Lan đau lòng con gái, che chở con gái nên tự nhiên nảy sinh thành kiến với con dâu.”
Ông ta làm như vậy là cứu mẹ bỏ con, vứt bỏ đứa cháu ngoại Lục Kiều Sam này để bảo vệ cho cuộc hôn nhân của em gái mình.
Từ sâu trong đáy lòng, ông ta hy vọng có thể giúp bọn họ giải thoát lẫn nhau, cuộc hôn nhân ba người này chẳng khác nào tra tấn, nhưng em gái ông lún quá sâu, lấy cái chết ra uy hiếp nên ông ta chỉ có thể nghe theo.
Rốt cuộc bà ta cũng đã bất chấp tất cả nhiều năm như vậy rồi.
Lục Vinh Hàn trầm mặc, uống một ngụm trà, ông ta chuyển đề tài, “Chuyện này tôi sẽ xem xét cẩn thận, ông khó được lần tới thành phố Long Minh, không bằng ngày mai để Kiến Nghi đi dạo một chút, cảm nhận văn hóa lâu đời của Trung Quốc.”
Y Hạ Minh cười cười, ông ta xác thật cũng muốn nói chuyện với cháu trai và cháu dâu, dẫu sao cởi chuông còn cần người cột chuông, hai người bọn họ còn là nhân vật mấu chốt.
Lát sau, Lục Kiến Nghi gọi vợ xuống dưới, ba người cùng ra hoa viên uống trà chiều.
Y Hạ Minh âm thầm quan sát Hoa Hiền Phương, Lục Kiều Sam cùng ông ta quở trách một cái buổi sáng, cơ hồ đem hết mọi chuyện xấu xa đẩy lên người cô.
Đương nhiên, ông ta sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào những gì Lục Kiều Sam nói, ông ta có phán đoán riêng của chính mình.
“Cô con dâu này cũng coi như là lợi hại, Kiến Nghi còn chưa lên nắm quyền mà cô đã ngồi lên cái ghế chủ mẫu rồi.” Ông ta nói một cách hài hước cố gắng khiến không khí trở nên thoải mái.
Hoa Hiền Phương hơi hơi mỉm cười, “Cháu cái gì cũng không hiểu, còn phải học hỏi mẹ nhỏ nhiều hơn nữa.” Cô khéo léo lái chủ đề câu chuyện sang vấn đề khác.
Đôi mắt nâu đậm dưới ánh mặt trời của Y Hạ Minh khẽ lóe lên sự sâu xa, “Xem ra, quan hệ giữa cô và Tư Mã Ngọc Như không tệ lắm.”
Hoa Hiền Phương nhún vai, “Cháu hy vọng tất cả mọi người trong nhà đều có thể sống chung hòa hợp với nhau.”
“Vậy còn Kiều Sam thì sao?” Y Hạ Minh ngay lập tức hỏi.
“Cô ta năm lượt bảy lượt muốn giết chết con của cháu, mâu thuẫn giữa bọn cháu không thể nào giải trừ được hết.” Hoa Hiền Phương đơn giản, trực tiếp, dứt khoát, không chút nào che giấu trả lời.
“Con bé làm như vậy nhất định là có nguyên nhân gì phải không?” Y Hạ Minh cố ý hỏi.
“Vậy bác phải hỏi cô ta, từ lúc bọn cháu gặp nhau lần đầu tiên vào bốn năm trước cô ta đã luôn nhằm vào cháu, giống như đã có thâm thù với cháu từ lâu. Có lẽ đời trước bọn cháu là kẻ thù của nhau cho nên vừa gặp mặt đã như vậy.” Giọng nói Hoa Hiền Phương nhẹ như gió, mang chút trào phúng.
Y Hạ Minh còn muốn hỏi cái gì, nhưng lại bị Lục Kiến Nghi xen ngang, “Bác, bác đang thẩm vấn phạm nhân sao?”
Y Hạ Minh bĩu môi, “Bác chỉ muốn biết rõ mọi chuyện một chút.”
Một chút hung ác tàn nhẫn vụt qua khuôn mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi, “Bác, nhà họ Lục bây giờ vô cùng bình yên, cho dù bố có đồng ý cho em gá bác trở về, cháu cũng sẽ không đồng ý.”
Khuôn mặt Y Hạ Minh khẽ biến sắc, “Nó là mẹ ruột của cháu.”
“Bà ta không làm đúng chức trách của một người vợ đảm, người mẹ hiền, người bề trên đáng kính, Thứ bây giờ mà bà ấy cần nhất chính là một Phật đường để tu thân dưỡng tính.”
Lời nói của Lục Kiến Nghi vô cùng bén nhọn, Y Hạ Minh nhận ra quan hệ mẹ con giữa hai người vô cùng căng thẳng.
“Mẹ cháu đã biết sai, cháu phải cho mẹ mình cơ hội hối cải để làm người chứ.”
Lục Kiến Nghi cười nhạo, “Chỉ sợ trước khi bác tới, bà ta và Lục Kiều Sam đã nói xấu vợ cháu không ít đâu nhỉ! Mở mồm là ả đàn bà thấp kém ti tiện này nọ, tự cho là mình cao quý không ai bằng, mà lại không biết rằng con người đắt rẻ sang hèn hơn nhau ở cái phẩm chất chứ không phải địa vị mà mình sinh ra.”
Y Hạ Minh trầm mặc.
Quả đúng là em gái ông và Lục Kiều Sam luôn gọi Hoa Hiền Phương ả đàn bà thấp kém ti tiện, ông ta bốn cho rằng bọn họ chỉ lén lút gọi như vậy, không nghĩ tới ngay ở trước mặt cháu trai mà cũng như vậy.
Nói thế nào đi chăng nữa Hoa Hiền Phương cũng là vợ của Lục Kiến Nghi, gọi cô ta như vậy chẳng phải là đánh vào thể diện của Lục Kiến Nghi hay sao?
“Bác thấy việc này tám phần đều do Kiều Sam quấy rồi mà thành, con nhóc kia thật sự bị Linh Lan chiều hư rồi, không biết trời đất là gì. Đợi lúc về bác sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
Ông cần phải tìm lý do bao biện cho em gái mình để giảm bớt mâu thuẫn giữa hai mẹ con bọn họ. Biện pháp tốt nhất chính là đem mọi sai lầm đẩy lên người Lục Kiều Sam.
Từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều đã nhận định Lục Kiều Sam là có tội, cho dù ông ta có tẩy trắng cho nó cũng chả có ích gì. Trên người nó có dòng máu nhà họ Lục, cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà đi chẳng nữa cũng có ngày có thể quay trở về.
Nhưng em gái ông không giống như vậy, một khi nó ly hôn mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa. Cho nên chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là khiến Lục Vinh Hàn bỏ ý định ly hôn.
Người duy nhất có thể thuyết phục Lục Vinh Hàn chỉ có Lục Kiến Nghi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.