Chương trước
Chương sau
Chương 1900
Cô ta thật sự sinh ra hai cái đồ phản bội chỉ biết hướng cùi chỏ ra bên ngoài, chỉ biết thờ ơ với cô ta mà.
Cô ta nổi giận đùng đùng đi tới: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ, trở về phòng với mẹ, không cho phép các con chơi ở đây.”
Lục Sênh Hạ nhìn cô ta một chút: “Bà Tư Mã à, tôi và bà không có quan hệ gì cả, bà dựa vào đâu mà ở đây hoa tay múa chân với tôi hả?”
Tư Mã Ngọc Thanh cũng làm mặt quỷ với cô ta: “Cô cũng không phải mẹ cháu, dựa vào cái gì là quản cháu, cho dù là mẹ cháu cũng không thể ngăn cản quyền lợi được vui chơi của cháu đâu.”
Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức muốn hộc máu: “Hai đứa chúng mày cái lũ nghiệt chủng này, chúng mày đúng là cái loại vong ơn bội nghĩa mà. Sớm muộn gì tao cũng bị chúng mày chọc cho tức chết.”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi với cô ta: “Này bà cô Tư Mã, cái mũi của bà sưng to thế kia xấu không thể tả được, xấu đến mức bịt khẩu trang cũng không che được hai lỗ mũi xấu xí của bà. Bà còn không mau biến đi. Đừng dọa bọn trẻ sợ hãi, cho dù bà có muốn dọa bọn trẻ sợ hãi khóc bù lu bù loa đi chăng nữa thì bà cũng đừng hòng.”
Tư Mã Ngọc Như tức sùi bọt mép, giơ tay định tát Lục Sênh Hạ thì cô bé đã tránh cô ta nhanh như chớp.
Cô bé tức giận dồn hết sức lực, mạnh mẽ đẩy Tư Mã Ngọc Như ra, khiến cho chân Tư Mã Ngọc Như đứng không vững, lảo đảo hai bước rồi ngã bệt xuống đất.
Cô ta sắp tức chết đến nơi rồi, bật dậy, hét lên: “Đồ súc sinh, mày còn dám giết mẹ đẻ của mày, mày phải bị sét đánh chết mới vừa.”
Lục Sênh Hạ hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm cô ta: “Bà đã làm quá nhiều chuyện độc ác mất tính người như vậy, ngay cả một đứa bé bà cũng không tha. Nếu như ông trời thật sự có mắt, có sét đánh thì cũng phải đánh bà trước đấy.”
Gương mặt già nua Tư Mã Ngọc đỏ phừng phừng, đỏ tía, hết tím rồi lại bạnh vàng: “Mày đang nói bậy bạ gì đó, tao nghe mà không hiểu gì hết!”
“Bà không hiểu cũng chẳng sao, người đang làm gì có trời có đất chứng giám, bà Tư Mã, tôi khuyên bà nên sống tử tế thì hơn.” Lục Sênh Hạ gằn từng câu từng chữ, rất rõ ràng và mạnh mẽ.
Lúc này Lục Vinh Hàn đi tới, nhìn thấy hai mẹ con họ lại đang cãi nhau, ông ấy tức muốn hộc máu nhưng lại bất lực không làm được gì.
“Hai mẹ con bà thật sự chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là cãi nhau sao? Trông có khác gì kẻ thù không.”
“Vừa nãy cô định đánh chị họ cháu.” Tư Mã Ngọc Thanh vội vàng nói, đây là muốn tố cáo tội ác của Tư Mã Ngọc Như.
Điều duy nhất mà Lục Vinh Hàn cảm thấy hài lòng là tình cảm giữa hai chị em nhà này ngày càng tốt lên, phải biết rằng trước đây Lục Sênh Hạ không thích Tư Mã Ngọc Thanh cho lắm.
“Ngọc Như, tại sao cô lại đánh Sênh Hạ?”
“Con bé này vừa láo xược vừa bất hiếu, em nên dạy dỗ con bé một chút mới được.” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.
“Tôi không có làm vậy, con chỉ khuyên bà nên sống tử tế hơn thôi.” Lục Sênh Hạ hừ lạnh một tiếng.
Tư Mã Ngọc Như tức đến mức thở hổn hà hổn hển: “Trong mắt mày thì con ả Hy Nguyệt kia mới là Đức mẹ đồng trinh vừa tốt bụng và vô tội đúng không, còn tao là người đàn bà độc ác làm chuyện xấu không từ thủ đoạn nào. Mày có biết mày bị con ả kia tẩy não rồi không, ngay cả một chút năng lực phán đoán đúng sai cũng không có, tình thân chí cốt mày cũng vứt bỏ luôn rồi.”
“Đầu óc tôi rất sáng suốt. Ai mới là người đi hãm hại thực sự và ai là kẻ bị hại tôi đều nhận thức rõ cả.” Lục Sênh Hạ phồng hai má.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.