Chương trước
Chương sau
Chương 1899
“Thật vậy sao? Quá tốt rồi, để anh Lục nhanh chóng đem tới đi, kiểu này chúng ta mới dám yên tâm mà ăn cơm chứ.” Tư Mã Ngọc Thanh vỗ ngực mình một cái, nhẹ nhàng thời ra một hơi.
Vốn dĩ Lục Lãnh Phong dự định buổi chiều sẽ lái xe về thành phố Long Minh, không nghĩ tới lại rơi tuyết như lông ngỗng, vì để xuất hành an toàn, anh chỉ có thể chờ đợi tuyết ngừng lại rồi mới đi.
Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như tự nhiên cũng ở lại ở chỗ này.
Tuyết rơi, tất cả những đứa nhỏ đều sung sướng, chạy lên trên đồng cỏ nhìn bông tuyết.
“Trước kia lúc ở New York, mỗi khi tới mùa đông đều sẽ có tuyết rơi, cháu sẽ cũng bố và mọi người cùng nhau đắp người tuyết, ném tuyết và chơi vô cùng vui vẻ.” Đôi mắt to của Hứa Kiến Quân chớp không ngừng rồi nói.
Kiến Dao và Kiến Diệp là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết lớn như vậy nên đôi mắt xinh đẹp cứ mở thật lớn, tò mò lại hưng phấn không thôi.
“Bông tuyết này thật đẹp, em rất thích tuyết nhỏ.” Kiến Dao vui vẻ vỗ vỗ bàn tay nhỏ.
“Chờ tới lúc buổi sáng ngày mai, trên mặt đất sẽ đọng lại một lớp tuyết dày, đến khi đó thì chúng ta có thể chơi ném tuyết rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh giật nảy mình nhìn trời đầy bông tuyết.
Hy Nguyệt vẫy tay với bọn họ: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng đứng bên ngoài quá lâu.”
Một trận gió lạnh thấu xương lướt qua, bọn nhỏ lạnh run cả người, vội vã chạy trở lại khách sạn.
“Chúng ta cứ ở cách một lớp cửa sổ mà nhìn bông tuyết thì hơn.” Lục Sênh Hạ xoa xoa đôi tay, cười hì hì nói.
Kiến Diệp và Kiến Dao đã ngồi xuống cái đệm cạnh cửa sổ, tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ cánh cửa thủy tinh, ngâm nga đồng dao: “Bông tuyết rơi, rơi trên ngọn cây, trên mặt đất, trên cành cây đều trắng xóa…”
Lúc chiều, Hy Nguyệt đi theo Kiều An tới bệnh viện đón Niên Niên trở về, Tư Mã Ngọc Như đã ra viện từ sớm, cô ta không muốn đợi mãi trong phòng bệnh.
Niên Niên thích Hy Nguyệt, thấy được cô thì lập tức duỗi bàn tay nhỏ ra, muốn tới ôm một cái.
Hy Nguyệt thương yêu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng của nhóc: “Hai ngày nay chỉ có thể cho đứa bé bú sữa mẹ, tạm thời không nên ăn thêm món phụ.”
“Được.” Kiều An gật đầu.
Niên Niên úp sấp cái đầu nhỏ lên trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, bên trong miệng còn bi bô bi bô, giống như đang nói cái gì đó.
Cậu nhóc là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, nên vô cùng hưng phấn.
Hy Nguyệt cười khẽ nói: “Niên Niên, đây là bông tuyết, tuyết đang rơi đó. Đợi tới ngày mai, trên mặt đất sẽ phủ dày đặc một lớp kín, đến lúc đó, cô sẽ mang tụi con đi đắp người tuyết.”
Niên Niên hình như nghe hiểu lời của cô nói nên vui vẻ đập đâp bàn tay nhỏ, từ trên ghế ngồi bật nảy mình lên.
Trong làng du lịch, thắp lên một đống lửa nhỏ, bọn nhỏ đang ngồi cùng nhau nướng khoai.
“Mẹ, bố ma vương, hôm nay chúng ta ăn đồ nướng nha.”
Hy Nguyệt mỉm cười: “Mẹ còn muốn ăn một nồi lẩu phô mai nữa đấy.”
“Vậy cứ vừa ăn đồ nướng, bên kia thì thêm một nồi lẩu phô mai là tốt rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh cuốn đầu lưỡi, dường như có hơi thèm.
Hy Nguyệt để Kiều An ôm đứa nhỏ về phòng, đống lửa có khói không thích hợp để bé chơi.
Đang đứng cách đó không xa, Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy thì khóe miệng muốn lệch tới dái tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.