Chương trước
Chương sau

Chương 1537
Lục Lãnh Phong búng lên trán cô: “Em là tình cũ, đương nhiệm rồi cả kế nhiệm của anh rồi, không có ai khác nữa.”
Hàng mi dài khép lại, ánh mắt như lóe lên chút ánh sáng nhẹ nhàng, gian xảo: “Tiếc là anh không phải tình cũ của em, cũng không phải là tình mới, anh chỉ là đương nhiệm của em thôi.”
Gương mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong đen thui lại.
Câu nói này như giáng một đòn nặng nề lên người anh, khiến anh bị nội thương sâu sắc.
Không được làm người cũ của cô thì anh nhận.
Còn người mới là cái quỷ gì.
Anh chiếm giữ nửa đời sau của cô, chắc chắn sẽ không có người mới chết tiệt nào cả.
“Là trí nhớ của em không tốt hả? Hay là cố ý muốn làm anh tức chết? Chỉ cần anh còn sống thì em đừng mong có thể có kế nhiệm.”
Hy Nguyệt rụt cổ.
Cậu chủ xấu tính lại bộc phát rồi.
Nhanh nhanh dập lửa, nhỡ lại bén lửa vào mình.
“Chẳng lẽ em nói sai sao? Chúng mình đâu có ly hôn thì sao em có thể có người mới được chứ, vậy thì chắc chắn người mới không phải là anh rồi.”
Cô nói giống như hô khẩu lệnh, làm anh đang bực bội cũng thấy buồn cười: “Em đùa anh đấy hả?”
Cô le lưỡi: “Em chỉ đùa một chút thôi mà, tăng thêm tình thú đó.”
“Nghịch ngợm.” Lục Lãnh Phong khẽ nhéo mặt cô, bàn tay lớn chui vào trong quần áo của cô, rất không đứng đắn. Đối phó với một cô bé bướng bỉnh phá phách như thế này thì càng phải cố gắng dạy dỗ…
Lúc xế chiều, mọi người ngồi trên chiếc du thuyền, vượt sóng vượt gió đi ra biển, cùng ngắm hoàng hôn.
Tần Nhân Thiên đứng trong buồng lái, phụ trách việc lái thuyền, là một nhà mạo hiểm, hầu như anh biết cách sử dụng tất cả các phương tiện giao thông.
Hoa Phi ngồi bên cạnh Hạ Dĩ Nhiên, hỏi bâng quơ: “Chị Dĩ Nhiên, chị là nhà sinh vật học mà, chị cảm thấy trên đời này có hai người không cùng chung huyết thông nhưng lại có thể giống nhau như đúc, vậy thì xác suất là bao nhiêu?”
“Nếu chỉ giống tương tự thì xác suất khoảng một phần sáu trăm triệu, còn nếu rất giống thì chỉ có một phần một tỷ hai.”
Hạ Dĩ Nhiên nói xong thì khẽ cười, hỏi tiếp: “Em có bạn bè nào giống nhau lắm hả?”
“Vâng.” Hoa Phi gật đầu.
Hy Nguyệt ở bên khẽ ho một tiếng, nhắc nhở cậu không nên nói chuyện lung tung.
Hoa Phi mím môi, đưa mắt nhìn ra ngoài khơi xa.
Hạ Dĩ Nhiên cũng cảm thấy có vẻ khác thường, nhưng cô lại không suy nghĩ nhiều, nói sang chuyện khác.
“Hoa Phi, sáng sớm lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, soa em lại hỏi Tiểu Thiên Thiên đã từng gặp Thời Thạch chưa, không phải họ là anh em tốt sao? Tiểu Thiên Thiên còn đón bà nội của anh ta tới Long Minh chăm sóc nữa?”
Hoa Phi thoáng sửng sốt rồi gãi đầu một cái, lanh trí đáp: “Thật ra em muốn hỏi là anh quen với anh Thạch từ khi nào cơ? Cuối cùng lại nhất thời nói sai, nói nhầm ấy mà.”
“Hóa ra là vậy hả.” Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười, không suy nghĩ gì hơn: “Các em quen thân với Thời Thạch phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.