Chương trước
Chương sau

“Vinh Hàn, bọn bắt cóc đã cắt đứt một cái tai của Ngọc Thanh, bọn chúng đã điên rồi, ông mau chóng đem tiền đi chuộc nó về đi, coi như tôi xin ông. Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, tôi cũng muốn không sống nữa.” Cô ta khóc đến thương tâm, hai mắt sưng lên như quả óc chó.
Lục Lãnh Phong đi tới: “Lúc nãy bên giám định có gọi điện tới, nói cái tai không phải của Ngọc Thanh, nhóm máu của Tư Mã Ngọc Thanh là AB, mà máu ở trên cái tai ấy lại là nhóm máu A.”
“Không phải của Ngọc Thanh?” Tiếng khóc của Tư Mã Ngọc Như đột nhiên ngừng lại.
“Bây giờ cô yên tâm rồi chứ? “ Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta: “Ngày mai tôi phải đến Mỹ Khâu, có chuyện gì cứ nói với Tommy, cậu ta sẽ giúp cô giải quyết.”
Tommy là trợ lý của Lục Vinh Hàn, hiển nhiên là ông ấy cố tình tránh mặt, ông ấy muốn xem xem Tư Mã Minh Thịnh có thể giở trò gì.
Tư Mã Ngọc Như nhảy dựng lên, vươn tay túm lấy tay áo của ông ấy: “Cho dù cái tai đó không phải của Ngọc Thanh, nhưng hiện tại cậu ta vẫn đang nằm trong tay của bọn cướp, anh làm sao có thể không lo chứ? Anh muốn ra nước ngoài cũng được, trước đưa tiền cho em, em tự mình đi chuộc Ngọc Thanh.”
“Nghe nói Tư Mã Minh Thịnh hôm nay có đến đây, vẻ mặt rất bình tĩnh, cậu ta cũng không lo lắng, cô có gì lo lắng chứ. Kẻ bắt cóc không được lợi ích gì, tự nhiên sẽ đưa nó trở về.” Lục Vinh Hàn chậm rãi nói.
Tư Mã Ngọc Như máu dồn lên não: “Nếu như là con trai anh, anh có thể bình tĩnh như thế này không, mặc kệ như vậy sao?”
Lời này tựa hồ chọc giận Lục Vinh Hàn: “Con gái ruột của tôi vẫn đang sống ở bên ngoài, sống chết còn chưa rõ.” Nói xong, ông ấy hất tay một cái trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Tư Mã Ngọc Như ngã ngồi trên ghế sô pha, nước mắt tuôn rơi.
Cô ta phát hiện, Lục Vinh Hàn thay đổi rồi, trở nên nóng nảy hơn.
Hy Nguyệt lén liếc mắt một cái.
Mặc dù bố không có nhắc tới chuyện của chị hai, nhưng trong lòng ông ấy có quan tâm, bị lừa nhiều năm như vậy, sao có thể không có oán hận cơ chứ?
Trong thời gian này, ông ấy đối với mẹ dịu dàng hơn nhiều, chắc là bởi vì cảm thấy tội lỗi.
Trở về phòng, cô vội vàng hỏi Lục Lãnh Phong: “Cái tai đó thực sự không phải của Ngọc Thanh sao?”
Lục Lãnh Phong chế nhạo: “Tư Mã Minh Thịnh sao nỡ xuống tay cơ chứ? Cậu ta chỉ muốn hù dọa mẹ nhỏ.”
“Anh xác định là Tư Mã Minh Thịnh tự biên tự diễn, không phải vợ chồng Mã Ngọc Linh muốn đả kích mà làm ra?” Hy Nguyệt hơi nhướng mày.
Lục Lãnh Phong lắc lắc ngón trỏ: “Bọn họ sao có thể ngốc như vậy được? Làm như vậy đồng nghĩa việc làm chuyện vô ích, một chút lợi ích cũng không có.”
Hy Nguyệt dựa vào ghế sô pha, nếu thật là vậy, cô không cần bận tâm đến an nguy của Tư Mã Ngọc Thanh rồi.
Xảo trá không đến chốn, Tư Mã Minh Thịnh tự nhiên sẽ thả con trai ra.
“Tiêu hết hai tỷ USD, Tư Mã Minh Thịnh sợ là đau lòng thấu tâm can, cho nên nghĩ cách lấy lại số tiền đó. Nhưng mà cậu ta tại sao không tìm ông Mã, mà đến tìm Mẹ nhỏ? Ông Mã tốt xấu gì cũng là ông ngoại của Ngọc Thanh, Mẹ nhỏ chỉ là một người cô thôi, hơn nữa, ông Mã gia tài bạc triệu, bỏ ra hai tỷ USD là chuyện dễ dàng. mẹ nhỏ lại không có nhiều tiền, cô ta còn đến chỗ của ba.”
Lục Lãnh Phong đôi mắt đen như băng lóe lên: “Điều này tôi cũng không rõ, bất kể cậu ta có tính toán gì, cuối cùng sẽ không thành công.”
Hy Nguyệt cau mày, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Trời sinh ác độc thì tha thứ, tự chuốc họa vào thân thì không thể sống. Loại người chỉ biết đến tiền và lợi ích không màng đến tình thân đều không thể tha, nên để cậu ta hai bàn tay trắng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.