Chương trước
Chương sau

Chương 1277
“A.” Cô ta hết lên, hai mắt đen lại và ngất đi, cái hộp rơi xuống đất, cái tai đầy máu rơi xuống bãi cỏ dưới đất.
Hy Nguyệt vội vàng che mắt hai bọn trẻ lại, không cho bọn chúng nhìn thấy những thứ có dính máu.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như rời đi, cô cẩn thận suy nghĩ, chuyện này thực sự có khả năng là vợ chồng Mã Ngọc Linh gây ra, mục đích không phải vì tiền, mà là là muốn trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Mặc dù Hy Nguyệt đã che lại mắt bọn trẻ, nhưng Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân vẫn là nhìn thấy.
Hứa Kiến Quân kêu lên tiếng “Oa” liền đã khóc: “Mẹ ơi, bọn người xấu đã làm hại cái tai của chú Ngọc Thanh, chú Ngọc Thanh chảy rất nhiều máu, khẳng định là rất đau, chú ấy sẽ chết sao, ô…Con không muốn chú Ngọc Thanh chết đâu, mọi người mau nghĩ cách cứu chú ấy ra đi.”
“Em muốn đi tìm bố, đem bọn người xấu đã ức hiếp Ngọc Thanh đều giết chết hết.” Lục Sênh Hạ vừa chạy vừa khóc đi vào trong gọi điện cho Lục Vinh Hàn.
Những người hầu đã đỡ Tư Mã Ngọc Như trở về phòng, quản gia dì Mai vỗ vỗ khuôn mặt của Tư Mã Ngọc Như, cô ta mới tỉnh lại.
“Chị, chị mau kêu anh rể đem tiền đi chuộc Ngọc Thanh về đi, bọn chúng đều là những người liều mạng, lần này là cái tai, lần sau không biết sẽ hại ở đâu nữa.”
Tư Mã Ngọc Như vừ khóc vừa nói: “Anh rể của cậu nói rồi, chỉ cần cậu đem thế chấp cổ phần Mã Thị cho ông ấy, ông ấy lập tức đưa tiền cho cậu, đừng do dự nữa, cứu Ngọc Thanh quan trọng hơn.”
Tư Mã Minh Thịnh cong môi: “Chị, hiện tại em chỉ có số cổ phần của Mã Thị đó thôi, em còn dựa vào nó để trở mình, thế chấp cho anh rể, sau này em ăn không khí sao? Hơn nữa, Ngọc Thanh lại không phải là…”
Lời cậu ta còn chưa nói xong liền bị Tư Mã Ngọc Như đánh một cái tát qua: “Cậu im miệng cho tôi, cậu vậy mà vì chút cổ phần nát đó mà nói những lời này, Mã Thị đều xong đời rồi, cậu chiếm chút cổ phần nát đó có lợi ích gì, cuối cùng cũng phải dựa vào Lục Thị thôi.”
“Mã Thị chỉ là nhất thời gặp chút nguy cơ, có công ty nào không gặp qua nguy cơ thế này chứ, qua đoạn thời gian sẽ tốt thôi.” Tư Mã Minh Thịnh vốn không lo lắng, điều cậu ta thấy, hiện tại đây là thời gian thích hợp nhất ép ông Mã giao cổ phần ra. Nếu không phải vợ chồng Mã Ngọc Linh nửa đường chém giết, đâm cậu ta một dao, Mã Thị đã sớm nằm trong tay cậu ta rồi.
Tư Mã Ngọc Như thất vọng, không ngờ em trai ruột của mình, vậy mà vì lợi ích, mất hết tính người.
“Được, cậu đã không lo cho an nguy của Ngọc Thanh, vậy sau này cậu đừng hi vọng tôi sẽ giúp cậu, cứ chờ tự sinh tự diệt đi.”
Tư Mã Minh Thịnh nhún vai, cất giọng khuyên nhủ: “Chị à, đừng có bực bội với em như vậy, vẫn là mau chóng nghĩ cách để anh rể lấy tiền ra chuộc Ngọc Thanh về đi, cũng chỉ hai tỷ USD mà thôi, đối với anh rể mà nói là chuyện không đáng kể. Nếu như chậm trễ, đối phương mà giết con tin vậy thì hỏng rồi.”
Tư Mã Ngọc Như nghĩ đến cái tai dính đầy máu đó, tim đập thình thịch, lúc này, khẳng định Ngọc Thanh đang ở nơi nào đó bị bọn chúng tra tấn, vừa đói vừa lạnh.
Đây không phải là muốn mạng của cô ta sao?
“Nhất định là Mã Ngọc Linh làm, hôm nay tôi cùng Trúc Mai đi tìm cô ta tính sổ, cô ta đã tức giận, nên cắt đứt lỗ tai của Ngọc Thanh, đến trả thù chúng ta.”
Trong mắt Tư Mã Minh Thịnh lóe lên một tia lạnh lùng kỳ lạ: “Em cũng nghĩ là hai vợ chồng họ làm ra, nếu như có cách để anh rể giết hai vợ chồng bọn họ, thì sẽ không có ai uy hiếp được địa vị của chúng ta trong Mã Thị nữa.”
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như giận dữ cuộn trào: “Đợi tôi cứu được Ngọc Thanh trở về, nhất định sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết.”
Dưới lầu, Lục Lãnh Phong nhận được điện thoại của Hy Nguyệt, đã để Hùng Văn đem cái tai dính đầy màu đó đem về điều tra.
Lục Vinh Hàn trở về có chút muộn, Tư Mã Ngọc Như gọi vô số lần để thúc giục ông ấy quay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.