Bà cụ Đỗ sai người đi lấy video theo dõi.
Trên hình ảnh, Ngọc Thủy cùng vào phòng với một người đàn
ông, ở bên trong đã xảy ra chuyện không thể miêu tả, nhưng
người đàn ông này không phải là Đỗ Chấn Diệp, mà là một bảo
vệ trong biệt thự, tên là Tuấn Trần.
Quản gia gọi Tuấn Trần tới, anh ta nói rõ Ngọc Thủy gặp anh ta
ở cửa phòng Đỗ Chấn Diệp, cho anh ta xem một bức tranh, sau
đó anh ta mất đi ý thức, không nhớ rõ xảy ra chuyện gì nữa.
Chuyện này nghe qua vô cùng kỳ lạ.
Gương mặt Ngọc Thủy trắng bệch: “Chuyện này không có khả
năng, rõ ràng là cậu chủ, sao lại biến thành anh ta rồi?”
Hy Nguyệt cười kỳ lạ: “Cô cho rằng chỉ có mình cô biết thuật thôi
miên sao?”
Toàn thân Ngọc Thủy co rút kịch liệt: “Cô... Cô có ý gì?” “Từng
nghe nói thôi miên cách không chưa?” Hy Nguyệt gọi con trai
Hứa Kiến Quân tới, Hứa Kiến Quân đi theo cô Hứa Nhã Phương
học được không ít thuật thôi miên, khiến Ngọc Thủy coi Tuấn
Trần thành Đỗ Chấn Diệp.
Hứa Kiến Quân làm mặt quỷ: “Dì này, cô tôi là giáo sư thôi miên,
thuật thôi miên của cô so với cô tôi, quả thực như gặp sư phụ,
kém quá xa rồi”
Ngọc Thủy cố ý giả ngu, che lỗ tai, liều mạng lắc đầu: “Tôi không
biết các người đang nói gì, tôi không nghe hiểu chút nào.”
Hy Nguyệt chậm rãi nói: “Tên của cô vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352968/chuong-2290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.