Tiệc mừng thọ kéo dài tới tận buổi tối mới kết thúc.
Đỗ Chấn Diệp đang chuẩn bị trở về phòng, người giúp việc
Ngọc Thủy đi tới: “Cậu chủ, em vẽ một bức tranh, anh có thể
nhìn xem giúp em không?”
Ngọc Thủy lấy bức tranh giấu sau lưng ra.
Bức tranh hơi kỳ lạ, Đỗ Chấn Diệp cẩn thận nhìn một lát, đôi mắt
chậm rãi trở nên mê ly...
Sáng ngày hôm sau, mọi người bị quấy nhiễu trong tiếng khóc
của Ngọc Thủy.
Ngọc Thủy quần áo không chỉnh tề, ngồi ở bên giường gào
khóc.
“Chuyện này là sao đây?” Hoa Vô Song hỏi.
Ngọc Thủy ôm lấy cánh tay, run lẩy bẩy nói: “Bà chủ, cậu chủ út
anh ấy... Anh ấy...”
Hoa Vô Song liếc nhìn trên giường, phía trên không có người
khác, nhưng nơi này là phòng Đỗ Chấn Diệp.
Toàn thân bà ấy run lẩy bẩy: “Cô muốn nói cái gì?”
“Tối qua cậu chủ uống say, cưỡng... Ép tôi” Ngọc Thủy ấp úng
nói.
Cô ta còn chưa nói xong, Hoa Vô Song đã vương tay tát một cái:
“Con tiện nhân này, đừng nên ở đây ăn nói linh tỉnh”
Lúc này cô nhỏ Đỗ đi tới.
“Chấn Diệp cũng là người đàn ông trưởng thành, say rượu loạn
tính là chuyện rất bình thường, chị dâu, chị đừng nên tức giận
như vậy.”
Những lời này tương đương chụp mũ vững chắc “hành vi phạm
tội” của Đỗ Chấn Diệp.
Hoa Vô Song tức giận liếc cô ả một cái: “Cô chỉ mong sao Chấn
Diệp có quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352967/chuong-2289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.