Chương trước
Chương sau
Tiệc mừng thọ kéo dài tới tận buổi tối mới kết thúc.

Đỗ Chấn Diệp đang chuẩn bị trở về phòng, người giúp việc

Ngọc Thủy đi tới: “Cậu chủ, em vẽ một bức tranh, anh có thể

nhìn xem giúp em không?”

Ngọc Thủy lấy bức tranh giấu sau lưng ra.

Bức tranh hơi kỳ lạ, Đỗ Chấn Diệp cẩn thận nhìn một lát, đôi mắt

chậm rãi trở nên mê ly...

Sáng ngày hôm sau, mọi người bị quấy nhiễu trong tiếng khóc

của Ngọc Thủy.

Ngọc Thủy quần áo không chỉnh tề, ngồi ở bên giường gào

khóc.

“Chuyện này là sao đây?” Hoa Vô Song hỏi.

Ngọc Thủy ôm lấy cánh tay, run lẩy bẩy nói: “Bà chủ, cậu chủ út

anh ấy... Anh ấy...”

Hoa Vô Song liếc nhìn trên giường, phía trên không có người

khác, nhưng nơi này là phòng Đỗ Chấn Diệp.

Toàn thân bà ấy run lẩy bẩy: “Cô muốn nói cái gì?”

“Tối qua cậu chủ uống say, cưỡng... Ép tôi” Ngọc Thủy ấp úng

nói.

Cô ta còn chưa nói xong, Hoa Vô Song đã vương tay tát một cái:

“Con tiện nhân này, đừng nên ở đây ăn nói linh tỉnh”

Lúc này cô nhỏ Đỗ đi tới.

“Chấn Diệp cũng là người đàn ông trưởng thành, say rượu loạn

tính là chuyện rất bình thường, chị dâu, chị đừng nên tức giận

như vậy.”

Những lời này tương đương chụp mũ vững chắc “hành vi phạm

tội” của Đỗ Chấn Diệp.

Hoa Vô Song tức giận liếc cô ả một cái: “Cô chỉ mong sao Chấn

Diệp có quan hệ với con tiện nhân này đúng không? Cô căn bản

không hi vọng nhà họ Đỗ làm đám hỏi với nhà họ Lục.”

Ngọc Thủy nhảy dựng lên, xông ra ngoài: “Tôi không muốn sống

nữa, để tôi chết đi”

Cô nhỏ Đỗ bảo người chặn cô ta lại: “Được rồi, cô bình tĩnh

trước đã, đợi chúng tôi tìm được Chấn Diệp lại hỏi rõ ràng”

Lúc này Đỗ Chấn Diệp đang ăn bữa sáng với bà cụ và một nhà

Lục Lãnh Phong.

Cô nhỏ Đỗ dẫn Ngọc Thủy đi tới: “Chấn Diệp, cháu và Ngọc

Thủy đã xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Chấn Diệp uống một ngụm cà phê, nhún vai: “Cô, cô có ý

gì?”

“Ngọc Thủy nói, tối qua cháu uống say, cưỡng ép cô ấy” Cô nhỏ

Đỗ nói.

Đỗ Chấn Diệp nhìn cô ả với vẻ sâu xa: “Là cô ta uống say ấy

chứ?”

Tay cầm dao nĩa của Lục Sênh Hạ hơi run rẩy: “Anh Chấn Diệp,

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hy Nguyệt vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy yên tâm một chút chớ nóng

vội, sau đó chậm rãi nói: “Bắt giặc phải bắt tận tay, bắt kẻ thông

dâm phải có chứng cứ, có chứng cứ không?”

Ngọc Thủy khóc vô cùng thê thảm: “Bà chủ Lục, chẳng lế cô cảm

thấy tôi đang nói dối sao? Tôi là một người giúp việc đâu dám vu

oan cho cậu chủ”

“Tôi thấy lá gan của cô rất lớn ấy” Hy Nguyệt cười lạnh lùng.

Cô nhỏ Đỗ liếc mắt nhìn cô với hàm ý sâu xa: “Một người giúp

việc, cho cô ta một trăm lá gan, cũng không dám ăn nói linh tinh”

Những lời này giống như biến thành nhận định tội danh của Đỗ

Chấn Diệp.

Hoa Vô Song hừ nhẹ một tiếng: “Trong phòng Chấn Diệp có trang

bị theo dõi, điều tra ra thì biết”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.