Chương trước
Chương sau
“Anh tin em mội

lần” Lục Lãnh Phong nói.

Đỗ Chấn Diệp im lặng một lát, giống như đang tự hỏi chuyện gì:

“Thực ra ngày hôm qua em cũng không rõ mình bị làm sao vậy,

ý thức mơ mơ hồ hồ, cảm thấy đầu óc không rõ lắm”

Đôi mắt Lục Lãnh Phong chậm rãi trở nên sắc bén: “Có phải có

người bỏ thuốc em hay không?”

Đỗ Chấn Diệp hơi chấn động: “Người trong nhà ra vào đều có

người kiểm tra, nếu có người mang thuốc vào, bảo. vệ nhất định

sẽ điều tra ra”

“Nếu là người một nhà thì sao?” Lục Lãnh Phong nhíu mày.

Đỗ Chấn Diệp im lặng rồi.

Nếu là người nhà họ Đỗ, bảo vệ sẽ không kiểm tra nghiêm khắc,

nếu lén mang thứ gì vào, cũng có khả năng.

“Chỉ có nhà họ Lục anh là tốt, không tranh giành nhiều như thế”

“Chỉ trách bà cụ nhà các em không định ra vị trí người thừa kế,

khiến một số người ôm ấp ảo tưởng” Lục Lãnh Phong trầm

giọng nói.

“Luận về năng lực, cô út mạnh hơn bố em, cho nên bà nội mới

do dự” Đỗ Chấn Diệp thở dài.

Lục Lãnh Phong uống một ngụm trà, đôi mắt chậm rãi trở nên

sắc bén: “Ngọc Thủy tới nhà họ Đỗ khi nào?”

“Hình như là ba tháng trước” Đỗ Chấn Diệp nói: “Có mấy người

giúp việc về hưu, nên tuyển mấy người mới vào”

“Trông chừng cô ta cẩn thận” Lục Lãnh Phong trầm thấp nói.

Lúc này, Hứa Kiến Quân dẫn theo em gái Kiến Dao chơi điều

khiển máy bay trên bãi cỏ.

“Anh, lại cao thêm chút nữa, lại cao thêm chút nữa đi” Kiến Dao

vỗ tay, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống.

Ngọc Thủy đi tới: “Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, có muốn chơi trò

chơi không?”

“Chơi trò gì?” Kiến Dao nghiêng đầu hỏi.

“Tôi biến ma thuật cho hai người xem, thế nào?” Ngọc Thủy nói.

“Được thôi” Kiến Dao gật đầu.

Ngọc Thủy lấy một cái đồng hồ trong túi ra: “Hai người nhìn cái

đồng hồ này, trong vòng một phút, tôi có thể biến nó thành đóa

hoa hồng”

Ngón tay cô ta buông lỏng, đồng hồ rơi xuống, lắc lư qua lại

giữa ngón tay cô ta.

Ánh sáng sắc bén xuất hiện trong mắt Hứa Kiến Quân, cậu bé

nắm lấy đồng hồ: “Dì à, trò chơi này của dì không vui chút nào,

không bằng để cháu biến ra cho”

Cậu bé vươn tay ra, lấy một đóa hồng từ trong tay áo. Ngọc

Thủy.

Cậu bé là bậc thây ma thuật, chút kỹ xảo đó, sao có thể không

nhìn ra.

Hơn nữa, chỉ sợ Ngọc Thủy này không phải muốn biến ma thuật

đơn giản như vậy.

Cô là bác sĩ tâm lý học ở đại học Harvard nước An Kỳ, là giáo sư

thôi miên tiếng tăm lừng lẫy, cậu bé là cháu, sao có thể không

biết thôi miên?

Ngọc Thủy e sợ quỷ kế của mình bị vạch trần, vội vàng cười nói:

“Trẻ con quá thông minh sẽ không được yêu thích lắm đâu”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.