Hy Nguyệt khế vỗ nhẹ lưng cậu bé, khẽ hát ru, một lát sau cậu
bé đã ngủ thiếp đi.
Hy Nguyệt yêu thương hôn lên gương mặt cậu bé một cái, đắp
chăn giúp cậu bé.
Lục Lãnh Phong đã đi tới: “Xem ra em bị vật nhỏ này lấy lòng
mất rồi”
“Cho dù người lớn làm chuyện gì, đứa bé đều vô tội, em không
hi vọng chuyện của người lớn ảnh hưởng tới đứa bé” Hy Nguyệt
nghiêm túc nói. Cô không có một chút lực miễn dịch đối với đứa
bé, cảm thấy mỗi một đứa bé đều là thiên sứ, đều nên được yêu
thương.
Lục Lãnh Phong thở dài: “Em muốn làm như thế nào, thì làm
như thế đó đi, dù sao chuyện trong nhà đều do em quyết định”
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạ Dĩ Nhiên gọi điện thoại tới, bảo
bọn họ qua nhà chơi.
Hy Nguyệt đoán là cô ấy muốn học hỏi chuyện dạy con. Bọn họ
vào một căn phòng, thì nghe thấy tiếng khóc của túi sữa nhỏ.
Đám bà vú sử dụng ba mươi sáu kế thay phiên nhau dỗ, nhưng
không có một chút tác dụng.
“Có phải đứa bé có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hy
Nguyệt vội vàng hỏi.
“Con bé là không thoải mái trong lòng, đang phát giận ấy” Vẻ
mặt Hạ Dĩ Nhiên bất đắc dĩ, Tân Nhân Thiên cũng vô cùng buồn
bực.
Anh ta vô cùng hoài nghi mình sinh ra một quái vật nhỏ. Anh ta
tìm người làm hai mặt nạ mô phỏng đưa cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352941/chuong-2269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.