Chương trước
Chương sau
Hy Nguyệt khế vỗ nhẹ lưng cậu bé, khẽ hát ru, một lát sau cậu

bé đã ngủ thiếp đi.

Hy Nguyệt yêu thương hôn lên gương mặt cậu bé một cái, đắp

chăn giúp cậu bé.

Lục Lãnh Phong đã đi tới: “Xem ra em bị vật nhỏ này lấy lòng

mất rồi”

“Cho dù người lớn làm chuyện gì, đứa bé đều vô tội, em không

hi vọng chuyện của người lớn ảnh hưởng tới đứa bé” Hy Nguyệt

nghiêm túc nói. Cô không có một chút lực miễn dịch đối với đứa

bé, cảm thấy mỗi một đứa bé đều là thiên sứ, đều nên được yêu

thương.

Lục Lãnh Phong thở dài: “Em muốn làm như thế nào, thì làm

như thế đó đi, dù sao chuyện trong nhà đều do em quyết định”

Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạ Dĩ Nhiên gọi điện thoại tới, bảo

bọn họ qua nhà chơi.

Hy Nguyệt đoán là cô ấy muốn học hỏi chuyện dạy con. Bọn họ

vào một căn phòng, thì nghe thấy tiếng khóc của túi sữa nhỏ.

Đám bà vú sử dụng ba mươi sáu kế thay phiên nhau dỗ, nhưng

không có một chút tác dụng.

“Có phải đứa bé có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hy

Nguyệt vội vàng hỏi.

“Con bé là không thoải mái trong lòng, đang phát giận ấy” Vẻ

mặt Hạ Dĩ Nhiên bất đắc dĩ, Tân Nhân Thiên cũng vô cùng buồn

bực.

Anh ta vô cùng hoài nghi mình sinh ra một quái vật nhỏ. Anh ta

tìm người làm hai mặt nạ mô phỏng đưa cho bà vú, giả mạo

thành hai bọn họ dỗ đứa bé ngủ.

Bà vú cho rằng đứa bé ngủ thiếp đi, nên cởi mặt nạ ra. Không

nghĩ tới đứa bé đột nhiên mở mắt, vừa thấy bị lừa, bị chọc giận

nên khóc to, làm thế nào cũng không dỗ được.

Hy Nguyệt vô cùng hoài nghỉ chỉ số thông minh của cô nhóc này

phải trên ba trăm, mới ba tháng đã thông minh như vậy.

Cô đón túi sữa nhỏ từ trong lòng bà vú.

“Su su, cháu xem ai tới kìa, chú Ngọc Thanh, dì Sênh Hạ, anh

Kiến Quân, anh Kiến Diệp, anh bánh trôi, anh Niên Niên, còn có

chị Kiến Dao, tất cả mọi người là tới thăm cháu, có phải là cháu

nên biểu hiện một chút hay không? Tuy su su của chúng ta rất

nhỏ, nhưng ngoan hơn anh chị nhiều”

Su su chớp đôi mắt to, nước mắt rưng rưng nhìn anh chị trước

mặt, còn có anh bánh trôi ở trong xe đẩy và anh Niên Niên.

Bọn họ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn cô bé.

Cô bé giống như hiểu rõ chuyện gì, nức nở hai lần, lập tức dừng

khóc.

Tân Nhân Thiên ở bên cạnh thở dài: “Quả nhiên là không có so

sánh, thì không có thương tốn”

Hạ Dĩ Nhiên u buồn, kế hoạch vòng quanh trái đất của bọn họ đã

bị đẩy kéo dài, cứ theo đà này, nếu đứa bé chưa đi nhà trẻ, bọn

họ còn lâu mới rời đi được.

Kiến Dao đi về trước, cầm búp bê đưa cho su su: “Su su, đây là

quà chị tặng cho em, em ấy tên là Kylie nhỏ, là em gái của Barbie,

đợi em lớn hơn một chút nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chơi đùa”

Su su vươn tay nhỏ ra, năm lấy con búp bê kia, nở nụ cười khanh

khách, xem ra cô bé rất vui vẻ.

Hy Nguyệt để đứa bé lên thảm, để cô bé chơi cùng với bọn nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.