Lúc này di động của Tần Nhân Thiên vang lên, là bà Tân ở bên
ngoài gọi, hỏi tình hình của con dâu.
“Mẹ, ít nhất còn cần bốn tiếng mới sinh, mọi người đi ăn cơm
trước đi”
Hạ Dĩ Nhiên quay đầu nhìn Hy Nguyệt: “Hai người cũng đi ăn
cơm đi, có y tá trông chừng chị là được”
“Không cần, bọn em cũng uống hai cốc dinh dưỡng, chất dinh
dưỡng này bổ sung rất đầy đủ, hoàn toàn có thể thay thế đồ ăn,
một cốc có thể đủ chất dinh dưỡng” Hy Nguyệt cười.
Tân Nhân Thiên ôm vai vợ: “Với tình hình của em hiện giờ, anh
còn có thể nuốt trôi cơm được, vậy thì không phải là người nữa”
“Ai da, em trai nhỏ còn rất ngoan, rất hiểu chuyện” Hạ Dĩ Nhiên
trêu chọc.
Tân Nhân Thiên lườm cô ấy một cái: “Anh là chồng em, đừng
nói chuyện kém ba tuổi nữa. Em có biết vì sao chồng là trời hay
không?”
“Wì sao?” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.
“Bởi vì chồng phải giúp vợ đội trời” Tân Nhân Thiên nghiêm túc
nói.
“Đàn ông các anh đội trời, phụ nữ bọn em đạp đất, đây gọi là âm
dương điều hòa, là quy luật hài hòa nhất trong tự nhiên”
Hy Nguyệt cười hì hì: “Cho dù nói như thế nào, sinh con dưỡng
cái vẫn là công lao lớn nhất của đám phụ nữ bọn em, đàn ông
chỉ làm chuyện mấy chục phút, phụ nữ bọn em thì mang thai
mười tháng, còn phải chịu đau đớn khi sinh con”
Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352925/chuong-2253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.