Chương trước
Chương sau
Cô ta che mặt, gào khóc. Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà,

ánh sáng của điếu thuốc lấp lóe trong không khí.

“Chính vì ỷ vào hứa hẹn của tôi đối với cô, cô mới không kiêng

nể gì, hết một tới hai, hết hai lại tới ba gây sóng gió. Người mà

cô thương tổn không phải là người khác, mà là người nhà và

người thân của tôi. Cô đã bành trướng tới mức ngay cả mình là

ai cũng không biết, chỉ có để cô trở về ban đầu một lần nữa, mới

có thể hoàn toàn tỉnh táo lại”

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, quay

về làm cô ta trước đây một lần nữa sao? Làm sao có thể được!

Cô ta vĩnh viễn khó có khả năng vứt bỏ vinh hoa phú quý. Cô ta

muốn làm người thượng đảng, làm người đứng trên đỉnh cao.

“Em vẫn luôn là chính mình, ngoại trừ anh ra, em cái gì cũng

không cần, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?”

Lục Vinh Hàn lắc đầu nói: “Ngọc Như, tôi cũng muốn quay lại

làm mình trước đây”

Một câu đơn giản, đã nói rõ toàn bộ.

Ông ấy sẽ không ở bên ngoài với cô ta nữa, ông ấy muốn ở nhà

họ Lục, mà cô ta đã bị nhà họ Lục đuổi đi, không có khả năng

trở về nữa.

Tư Mã Ngọc Như đã sắp chết tâm: “Anh không thể đối xử với

em như vậy, anh không cần em nữa, em sẽ tự tử”

“Nếu cô không quý trọng sinh mệnh của mình như vậy, tôi cũng

không có biện pháp” Lục Vinh Hàn lạnh nhạt nói, tiết mục một

khóc hai nháo ba thắt cổ, ông ấy đã chịu đủ. Tư Mã Ngọc Như

xông tới năm lấy tay ông ấy: “Vinh Hàn, em không ngăn cản anh

về nhà, nhưng anh dẫn em về cùng với. Bà cụ hiểu rõ anh nhất,

anh cầu xin với bà ta, nói nhiều mấy câu hay vào, bà ta sẽ tiếp

nhận em một lần

nữa'

“Chưa từng có người nào bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, còn có thể

trở về” Lục Vinh Hàn trầm thấp nói: “Cô nên biết, bây giờ nhà họ

Lục do ai quyết định, trước mắt tôi đều chỉ có thể ở nhà dành

cho khách, cô đừng vọng tưởng nữa. Cô phạm phải lỗi lầm, tội

lỗi chồng chất, bọn họ sẽ không tha thứ cho cô.”

Thù hận trong lòng Tư Mã Ngọc Như cuộn trào giống như nước

sông, liên miên không dứt.

Là Hy Nguyệt, nhất định là cô ngăn cản từ bên trong, người phụ

nữ âm hiểm giả dối này, tâm cơ thâm trầm như vậy, chỉ cần có cô

ở đây, cô ta đừng nghĩ sống ngày lành. “Anh luôn nói là em có lỗi

với Hy Nguyệt, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới mọi chuyện

đều do cô ta làm ra sao? Nếu không phải cô ta đến trước mặt bà

cụ tố cáo tội ác của em trước, vu oan cho em, sao em có thể bị

đuổi ra?"

Lục Vinh Hàn hít một hơi xì gà, gương mặt chậm rãi trở nên âm

trầm: “Quả nhiên là cô vẫn không tỉnh táo lại chút nào, còn đổ hết

mọi tội lỗi lên trên người Hy Nguyệt” Khóe miệng Tư Mã Ngọc

Như co rúm lại: “Tỉnh táo lại không phải chỉ có mình tôi, vì sao Hy

Nguyệt không tỉnh táo lại đi, nếu không phải cô ta phản nghịch

với tôi khắp nơi, tôi đã không nghĩ tới chuyện phản kích, làm ra

một số chuyện sai lầm” Cô ta chưa bao giờ cho răng mình có lỗi,

người không vì mình trời tru đất diệt.

“Cô thích nghĩ như vậy, thì nghĩ như vậy đi” Lục Vinh Hàn dụi điếu

xì gà trong tay, đứng dậy.

Không thèm nói nhiều nửa câu.

Ông ấy đã không có biện pháp lại câu thông với cô ta nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.