Chương trước
Chương sau
“Em đã biết sai rồi, em sẽ cố găng hối cải, chẳng lẽ anh không

thể cho em một cơ hội được sao? Người không phải thánh hiền,

có người nào không mắc sai lâm? Biết sai có thể thay đổi là

được. Bây giờ em chỉ muốn sống thật tốt bên anh, chăm sóc

Ngọc Thanh thật tốt, giống như trước đây, làm một người vợ

hiền mẹ đảm. Anh đừng giận dỗi với em, được không?”

“Đã muộn rồi, đi ngủ đi, chuyện khác ngày mai lại nói” Ông ấy

phả ra một vòng khói, đứng dậy đi vào phòng. Lúc này ở trên

đỉnh núi, hai túi sữa nhỏ đã ngủ thiếp đi. Những người khác ngồi

trên đệm ngắm sao.

Hy Nguyệt nhận được tin nhắn do dì Mai quản gia gửi tới, cười

hì hì.

“Các quý ông và quý bà, tuyên bố một tin tức tốt cho mọi người,

tối hôm nay bố dẫn theo mẹ ra ngoài nghe buổi nhạc hội”

“ôi trời ơi, không ngờ tới dì Mai còn là bà tám nha” Lục Sênh Hạ

che miệng nở nụ cười.

“Dì Mai là quản gia của ông cụ nhà chúng ta, lúc trước đã đi

theo mẹ, tất nhiên là hi vọng mẹ và bố sẽ tái hợp lại” Hy Nguyệt

nói.

Lục Sênh Hạ gãi đầu: “Bố đang xướng vở tuồng gì thế, một lát

thì có quan hệ tốt với Thượng Quan Yến Nhi, một lát lại muốn

hợp lại với mẹ, chẳng lẽ là mùa xuân thứ hai lan tràn.”

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô ấy: “Sức tưởng tượng của em thực

sự phong phú” Trên mặt của anh không có biểu cảm gì, mang

theo vài phần lạnh nhạt, đối với chuyện của bố mẹ, anh đã sớm

vô cảm.

Hy Nguyệt cười: “Em thấy bố và Thượng Quan Yến Nhi thực sự

chỉ là bạn bè bình thường, không có gì. Hoàn toàn là Tư Mã

Ngọc Như phóng đại lên, khiến mọi người suy đoán lung tung”

“Thần nữ có lòng, tương vương vô ý cũng không biết chừng

nha. Em cảm thấy Thượng Quan Yến Nhi thích bố, người anh

tuấn thành thục giống như bố, chú già trung niên tràn ngập mị

lực, rất được nữ minh tinh trong giới giải trí hoan nghênh nha”

Lục Sênh Hạ nói xong lại nghe Hứa Kiến Quân ở bên cạnh thở

dài: “Đợi lúc cháu kết hôn, cũng là chú già rồi” Cậu bé đây là rơi

vào trong vòng luẩn quẩn chú già không thoát ra được.

Mọi người ở đây cùng nghẹn họng.

Hy Nguyệt xoa đầu cậu bé: “Bảo bối, mẹ nói cho con biết, con trai

và con gái chỉ cân chênh nhau trong vòng mười tuổi, đều là tuổi

tác bình thường, cho nên con không cần lo lắng. Bố ma vương

của con hơn mẹ năm tuổi đấy” “Bây giờ con đã sáu tuổi, em gái

nhỏ còn chưa sinh ra mà” Hứa Kiến Quân nghiêng đầu nghiêm

túc nói.

Tân Như Thông dở khóc dở cười: “Cậu đồng ý với cháu, nhất định

sẽ giúp cháu khống chế trong vòng mười tuổi, đươc chưa?”

“Hai người bọn họ ngay từ đầu đã không kết hôn, đâu nói tới

chuyện ly hôn, chỉ chia tay mà thôi” Lục Sênh Hạ nói. Hy Nguyệt

thở dài: “Chị đoán Tư Mã Ngọc Như sẽ không dễ dàng buông tay

như vậy, còn phải lăn qua lăn lại một thời gian” Sau khi nói xong

cô ôm lấy Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh.

“Cho dù thế nào, bọn chị là người thân nhất của các em, bố và cô

ta tách ra xong, cô ta sẽ không quậy nên sóng gió gì. Nếu cô ta

nguyện ý thật lòng hối cải, chúng ta có thể cho cô ta một cơ hội.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.