“Em đã biết sai rồi, em sẽ cố găng hối cải, chẳng lẽ anh không
thể cho em một cơ hội được sao? Người không phải thánh hiền,
có người nào không mắc sai lâm? Biết sai có thể thay đổi là
được. Bây giờ em chỉ muốn sống thật tốt bên anh, chăm sóc
Ngọc Thanh thật tốt, giống như trước đây, làm một người vợ
hiền mẹ đảm. Anh đừng giận dỗi với em, được không?”
“Đã muộn rồi, đi ngủ đi, chuyện khác ngày mai lại nói” Ông ấy
phả ra một vòng khói, đứng dậy đi vào phòng. Lúc này ở trên
đỉnh núi, hai túi sữa nhỏ đã ngủ thiếp đi. Những người khác ngồi
trên đệm ngắm sao.
Hy Nguyệt nhận được tin nhắn do dì Mai quản gia gửi tới, cười
hì hì.
“Các quý ông và quý bà, tuyên bố một tin tức tốt cho mọi người,
tối hôm nay bố dẫn theo mẹ ra ngoài nghe buổi nhạc hội”
“ôi trời ơi, không ngờ tới dì Mai còn là bà tám nha” Lục Sênh Hạ
che miệng nở nụ cười.
“Dì Mai là quản gia của ông cụ nhà chúng ta, lúc trước đã đi
theo mẹ, tất nhiên là hi vọng mẹ và bố sẽ tái hợp lại” Hy Nguyệt
nói.
Lục Sênh Hạ gãi đầu: “Bố đang xướng vở tuồng gì thế, một lát
thì có quan hệ tốt với Thượng Quan Yến Nhi, một lát lại muốn
hợp lại với mẹ, chẳng lẽ là mùa xuân thứ hai lan tràn.”
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô ấy: “Sức tưởng tượng của em thực
sự phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3351677/chuong-2233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.