Chương trước
Chương sau
Hứa Kiến Quân đi từ trên lầu xuống: “Mọi người nói xem ngày

mai có nên trở về nhìn bà nội một cái hay không.”

Ông nội tìm bà nội mới, bà nội sẽ không vui.

Lục Sênh Hạ mấp máy môi, từ khi bố rời đi, bác gái không còn

nhắc. một câu tới bố, bác ấy sẽ muốn làm lành với bố sao?

“Bà nội rất tốt, có bánh trôi ở bên rồi” Hy Nguyệt xoa đầu con

trai, buổi sáng tỉnh dậy cô và Lục Lãnh Phong đã nói chuyện

điện thoại với mẹ và bà cụ. Bởi vì hôm nay phải leo núi, không ai

chăm sóc bánh trôi, cho. nên ngày hôm qua bọn họ đã đưa bánh

trôi về Lục Lam.

Cô không biết mẹ có thấy những tin tức này hay không, nhưng

mà đối với bà ấy mà nói, cho dù bố ở với người nào, đều không

có khác biệt quá lớn.

Lục Lãnh Phong uống một ngụm sữa.

Có câu gọi là bi thương đến mức chết tâm, anh cảm thấy mẹ đã

sớm hết hi vọng với bố, sẽ không ôm bất cứ kỳ vọng gì nữa.

Cũng như anh.

Ăn bữa sáng xong bọn họ đã ra cửa, đã hẹn với Tân Như Thông

tụ tập ở dưới chân núi

Thứ sáu mỗi ngày, Y Hạo Phong đều tới quán dưỡng sinh làm

spa, bảo dưỡng làn da.

Tư Mã Ngọc Như thăm dò được quy luật này, vội vàng đi theo.

*Y Hạo Phong, đã lâu không gặp."

Y Hạo Phong liếc mắt nhìn cô ta một cái, chuyện giữa Lục Vinh

Hàn và Thượng Quan Yến Nhi bà ấy đã biết, đúng là rất thú vị

“Lâu như vậy không gặp, cô già đi nha, trên làn da có thêm

nhiều nếp nhăn hơn, nhớ phải bảo dưỡng làn da đấy”

“Bà cũng như vậy” Tư Mã Ngọc Như tức giận trừng bà ấy, miệng

chó không phun ra được ngà voi.

'Y Hạo Phong vén tóc ra sau tai: “Sao tôi không phát hiện ra, trái

lại tôi cảm thấy tôi càng sống càng trẻ tuổi. Mỗi ngày luyện Thái

Cực với bà cụ, lại chơi đùa khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào. Tôi

khuyên cô cũng nên tu Phật, đều đã nửa đoạn cơ thể xuống mồ,

sao vẫn không nhìn ra? Cần gì phải so đo. với một cô bé.”

Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Bà đang vui

sướng khi người khác gặp họa đúng không, bà đừng quên bà là

bại tướng dưới tay tôi. Người Vinh Hàn yêu vẫn luôn là tôi, anh

ấy vì tôi mà có thể vứt bỏ mọi thứ, bà chỉ là người bị chồng

ruồng bỏ, vĩnh viễn không chiếm được trái tim của anh ấy”

Y Hạo Phong cười ha ha: “Tôi đâu có bại bởi cô, cô thực sự có

được trái tìm của Lục Vinh Hàn sao? Chẳng lẽ không phải vì gia

tài trăm nghìn tỷ của nhà họ Lục? Đáng tiếc, cô một đồng cũng

không thể mang đi, mà bây giờ tôi vẫn sống tốt ở nhà họ Lục.

Mẹ nói, tuy tôi không còn là vợ của Vinh Hàn, chỉ cần tôi không

gả đi, tôi vĩnh viễn vẫn là con dâu của nhà họ Lục.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch

tới mang tai.

Cô ta đấu với Y Hạo Phong cả đời, cho dù thắng hay là bại, nhà

họ Lục. vẫn rơi vào trong tay bà ấy.

“Tư vị một người một mình trông phòng dễ chịu không? Sẽ không

gối đầu một mình khó ngủ chứ?” Cô ta tuyệt đối sẽ không để bà

ấy đắc ý. “Tôi sớm đã quen rồi, nhưng mà cô vừa mới bắt đầu, e

răng không quen đúng không?” Y Hạo Phong trả lời lại một cách

mỉa mai.

“Tôi và Vinh Hàn không tách ra, chúng tôi chỉ xảy ra chút tranh

cãi nhỏ, anh ấy ở cạnh Thượng Quan Yến Nhi là muốn chọc tức

tôi. Qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ làm lành, sẽ ân ái giống như

lúc trước”

ới cháu nội một lát, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.