“Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được
tham dự vào, nhanh
quay về đi ngủ đi.” Lục Sênh Hạ trợn trắng mắt nói. Tư Mã Ngọc
Thanh gãi đầu: “Em là đang suy nghĩ nha, nếu dượng chia
tay với cô, thì không còn là dượng của em nữa, vậy thì em
không thể ở cùng với dượng được nữa, em phải trở về nhà”
Hy Nguyệt mỉm cười: “Cho dù dượng chia tay với cô, cũng vẫn
là dượng của em, chỉ cần em nguyện ý, vẫn có thể ở cùng với
ông ấy”
Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ: “Chắc chắn là vì cô bị mộng
du, dọa dượng sợ hãi, cho nên mới không cần cô nữa. Nếu sau
này vợ em cũng có bệnh đáng sợ như vậy, em cũng sẽ không
cần cô ấy.”
Lục Sênh Hạ bị sặc một cái, cô ấy biết rất rõ, bố không vì
chuyện này. mà không cần Tư Mã Ngọc Như, là cô ta luôn lên
nhảy xuống, không biết điểm dừng. Mà chuyện Liễu Giai Tuệ
giống như ngòi nổ, chú năm thực sự bị chọc tức, đối với Tư Mã
Ngọc Như hận thấu xương, cả ngày ở trước mặt trưởng bối nhà
họ Lục quở trách chuyện này, khiến mặt mũi của bố mất sạch.
Ông ấy vốn có vị trí rất xấu hổ ở nhà họ Lục, tách ra với Tư Mã
Ngọc Như, chỉ sợ là biện pháp duy nhất khiến ông ấy bình ổn
lửa giận của nhiều người.
Cho nên nói con người ấy à, cho dù làm chuyện gì, cũng phải có
mức độ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3351486/chuong-2214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.