Lạc Mân đứng tại chỗ không nhúc nhích, đèn sàn bên cạnh cậu vẫn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như cũ. Cậu không nhìn Thẩm Thời Trạm, dáng vẻ như vô sự. Lông mi run rẩy lại dễ dàng bán đứng cậu.
Thẩm Thời Trạm nhìn chóp mũi mới vừa khóc vẫn còn đỏ của cậu, môi đã sưng lên, rõ ràng là một dáng vẻ đã bị người thô bạo chơi, lại đứng ở đó nói chia tay với hắn.
Hắn cũng ngồi bất động, thân dưới dính dính mà dính không biết là của mình, hay là dịch của Lạc Mân, trên cổ còn có vết tích Lạc Mân cắn ra. Lông mày đẹp đẽ của hắn nhíu lại, quanh thân tỏa ra hơi thở bén nhọn, “Em nói gì?”
“Chia tay, em nói chia tay, em muốn chia tay với anh!”
Dáng vẻ bình tĩnh thật vất vả dựng lên sắp sụp đổ, trong giọng nói của cậu đã kéo theo tiếng khóc.
“Em không muốn bên anh nữa, em rất phiền, chia tay nhanh một chút! Em… Em muốn tìm bạn trai lần nữa, anh… Anh chia tay nhanh!”
Lúc này không biết làm sao, Thẩm Thời Trạm sống hơn Lạc Mân mười hai năm. Tâm tình ngổn ngang ấp ủ trong ngực, hắn nhắm mắt lại, kiên trì đè xuống những xao động kia, xốc chắn xuống giường.
Lạc Mân nhìn thấy động tác của hắn, kháng cự lưu về sau một bước, lại bị ôm ngang lên. Thẩm Thời Trạm siết chặt người trong ngực, chút giãy giụa này của Lạc Mân, căn bản không hề có tác dụng.
Vừa vào buồng tắm, Lạc Mân bị đè lột quần ngay bên cạnh chậu rửa mặt. Áo sơ mi vất vả mặc xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-tinh-tham/1320604/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.