Phòng bệnh không mở đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo thưa thớt ngoài cửa sổ chiếu vào.
Trong chớp mắt, đã sang thu rồi.
Mãi cho đến tối mẹ Lạc cũng không tỉnh, Lạc Mân thì ở bên cạnh. Cậu ngồi trước giường bệnh không nhúc nhích, anh mắt trống rỗng, như là không tức giận.
Lời nói của cha và anh cả, liên tục quay vòng trong đầu cậu. Mỗi một chữ cậu đều nghe đến rõ ràng rành mạch, lại không thể hiểu rõ ý nghĩa hợp lại của chúng.
Lạc Dật Sơn nói, ông biết hiềm khích của Thẩm Thời Trạm và Thẩm Thanh, cũng biết dã tâm của Thẩn Thanh. Ông biết những điều này, cũng rõ ràng Thẩm Thanh không đấu lại Thẩm Thời Trạm. Khi đó Thẩm Thanh muốn đào hố cho Thẩm Thời Trạm, khổ ở chỗ không ai chịu làm người tiêu tiền như rác. Tiền này đã định vay không rõ ràng, lại không nói Thẩm Thời Trạm, coi như Thẩm Thanh thắng, chuyện chủ của Thẩm thị, quay đầu lại cắn ngược một cái không chịu trả tiền, cũng là chuyện tám chín phần mười.
Người trên thương trường, không có ai yên tâm đi chuyến này rõ ràng kết quả chắc chắn là được chim quên ná, đặng cá quên nơm[1].
Hắn tiếp cận gửi tiền cho Thẩm Thanh giúp ông ta làm sổ sách, chính Thẩm Thời Trạm phát hiện gửi tiền, là hắn cho công ty chi nhánh của Thẩm thị vay tiền bất hợp pháp, vui vẻ chia tay với Lạc Mân, giải quyết dứt khoát rõ ràng những vướng mắc trong tim. Tiền đưa ra ngoài, chưa từng nghĩ phải thu lại.
Có thể Thẩm Thời Trạm lại cam tâm tình nguyện nhảy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-tinh-tham/1320602/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.