Thẩm Thời Trạm khởi động xe chạy đến Lạc gia, bây giờ đã gần mười giờ trên đường vẫn còn nhiều xe.
Một chiếc Range Rover chạy lại từ phía bên phải Thẩm Thời Trạm lướt qua trước mặt hắn, Thẩm Thời Trạm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mấy cái trên tay lái, tốc độ lái xe chậm lại nhắc nhở bản thân bình ổn cảm xúc căng thẳng.
Trong lúc chờ đèn đỏ, liếc mắt nhìn thấy con Totoro Lạc Mân lén lút để sát ở cửa sổ xe góc trên bên phải, không khỏi nhẹ mỉm cười. Dù sao cũng muộn lắm rồi, Thẩm Thời Trạm cũng cảm thấy vào lúc này mà gõ cửa nhà thì không tốt, đứng trước cửa Lạc gia gọi điện thoại cho Lạc Mân.
Lạc Mân tắm xong không mặc đồ ngủ, thay một bộ đồ thường ngày mặc ra ngoài. Lúc điện thoại gọi đến, cậu đang cong người nằm trên giường, mê mẩn nhìn trên màn hình lóe lên ba chữ “Thẩm Thời Trạm.”
Lạc Mân xấu hổ không muốn nhận điện thoại, cậu biết Thẩm Thời Trạm đến an ủi mình, nhưng cậu cũng biết không có gì phải an ủi, vốn dĩ Thẩm Thời Trạm không có ý đó.
Nhưng cậu vẫn muốn trở về, trở về căn phòng cậu và Thẩm Thời Trạm đã ở hơn nửa tháng kia.
Muốn ôm Thẩm Thời Trạm, chôn đầu ở trong lồng ngực của hắn, tốt nhất chân cũng quấn quanh eo, một buổi tối đều như thế mà ngủ.
Lạc Mân vẫn đang miên man suy nghĩ, màn hình trong tay vừa sáng lại tối, tối sầm lại sáng lên, Thẩm Thời Trạm không còn kiên nhẫn.
Hắn không nghĩ ra Lạc Mân oan ức thành dạng gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-tinh-tham/1320584/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.