Hôm nay là ngày nóng nhất trong năm, Lạc Mân ở trong nhà không muốn làm gì cả.
Trong nhà bật điều hòa, Thẩm Thời Trạm sợ bật thấp không tốt, không cho cậu tham lạnh, dặn lão Chu chỉ có thể mở đến hai sáu độ.
Lão Chu khổ sở đứng trước mặt Lạc Mân vừa chỉnh máy điều hòa đến mười chín độ, bao bọc một cái chăn mỏng trốn ở thư phòng xem truyện tranh, lại bị người tóm gọn hiển nhiên cũng không vui vẻ, lão Chu thực sự không dám để cho người trước mắt mình bị cảm, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đáng ghét mà đứng.
Lạc Mân cũng biết đây là Thẩm Thời Trạm dặn dò, trong lòng không muốn làm khó lão Chu.
A… Thật không công bằng, đi làm còn muốn điều khiển mình từ xa.
Trong lòng thầm mắng Thẩm Thời Trạm, nhưng không nghĩ đến mình vừa được nghỉ hè đã qua đây ở, còn chưa kịp về nhà đâu.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, chuông điện thoại di động vang lên, là anh hai đen đủi của cậu.
“Tiểu Mân, em không quay về nhà có chuyện gì anh không chịu trách nhiệm đâu.” Nghe được giọng điệu cười cười trên sự đau khổ của người khác trong lời nói của Lạc Mân hơi oán giận.
Nhưng mà ngẫm lại mình hình như hơi quá đáng, sau khi được nghỉ hè cũng không thèm về nhà.
Suy nghĩ không bằng hành động, Lạc Mân quyết định hôm nay về thăm nhà một chút.
Lúc Thẩm Thời Trạm nhận điện thoại, Lạc Mân nghe bên kia im lặng, nghĩ lát nữa muốn nói chuyện về nhà, không bằng trước tiên nói hai câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-tinh-tham/1320583/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.