Cái gì cơ?... Tự gói bản thân thành quà?
Tuyên Tử Phương ngơ ngác ngồi một chỗ, quay đầu thì thấy Tô Kỷ đang đứng cạnh sofa, từ từ cởi từng nút áo trên bộ quân phục.
Áo ngoài, áo trong lần lượt bị cởi ra, để lộ cơ ngực cường tráng. Rồi Tô Kỷ lại đặt tay bên hông, tiếng kim loại vang lên lách cách, nhẹ nhàng tháo dây thắt lưng. Quần cởi xuống ngang đầu gối, Tuyên Tử Phương liếc mắt nhìn, chỗ đó đã phồng lên thành túp lều nhỏ, quần lót trông ẩm ướt.
Tô Kỷ nở nụ cười, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây ren, nói: "Em muốn cột nó ở chỗ nào?"
Đoạn chỉ vào nơi đang lớn dần của mình, cười bảo: "Nơi này sao?"
Miệng lưỡi Tuyên Tử Phương khô không khốc, cả người nóng lên, đầu óc ong ong. Wtf, vậy cũng được nữa hả?
"Em làm gì mà ngơ ngẩn ra vậy?" Tô Kỷ ghé sát tai cậu thì thầm: "Lại ăn cơm rồi đi ngủ."
"A!"
Tuyên Tử Phương đột nhiên ngẩng đầu, suýt nữa đụng phải cằm Tô Kỷ.
Cậu lấy lại bình tĩnh, phát hiện Tô Kỷ vẫn còn mặc quân phục, cũng không cầm dây ren...
"Em..." Tuyên Tử Phương dụi mắt, ngẩn ngơ nói: "Chắc là em mệt quá."
Tô Kỷ nhìn cậu, cúi người sờ trán Tuyên Tử Phương, cau mày: "Không sốt, chắc là em vẫn chưa thoát khỏi được không khí khẩn trương của trận đấu."
Toàn thân Tuyên Tử Phương cứng đờ. Đầu ngón tay Tô Kỷ hơi lạnh, hương vị trên người anh càng nam tính và hấp dẫn hơn trước, khơi gợi cảm giác bất an trong lòng cậu.
"Chắc... Chắc vậy..." Tuyên Tử Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4061977/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.