Ai khen ta đi~~~
_______________________
Thiên Thiên thẫn thờ bước đi trên đường như một cái xác không hồn, cả người vô lực không có điểm tựa. Cô khóc, khóc rất nhiều, chỉ muốn ngã khụy xuống trên con đường lớn.
Ánh nắng vàng nhạt vẫn trải đều trên những hàng cây, dòng người vội vã vẫn cứ đến, cứ đi, chỉ có mình cô cô đơn, mình cô ngập chìm trong nỗi đau đớn.
Nguyệt Ánh Phương trở về rồi, cô đã mất đi người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cô chẳng còn lại gì cả, chẳng một ai thương hại cô, chẳng một ai chào đón cô, chẳng một ai nghĩ đến cô đang tồn tại.
Cô mệt mỏi, cũng không muốn tranh giành nữa, cô biết phải làm gì đây?
Đã bao lần gục ngã, cô có thể tự mình đứng lên. Nhưng sao lần này lại khó đến vậy? Trái tim cô quằn quại, giãy đạp trong khoảng ký ức ngọt ngào. Cô muốn buông bỏ, nhưng nó kiên quyết vùi chặt trong lòng cô. Đâu phải tình yêu có thể dễ dàng vụt mất như thế? Đâu phải đã khắc sâu một người vẫn sẽ dễ dàng quên đi?
Cô không phải người vô tâm, cũng chẳng phải là một người quan trọng. Trong thế giới này, cô chỉ là một cái bóng, mãi mãi không bao giờ tồn tại. Mọi người đi lướt qua cô, cô nhớ, nhưng người khác thì không. Bởi họ không thấy cô, không thấy những giọt nước mắt đang cố gắng chảy ngược vào con tim ấy. Cô biết thở, cũng biết đau. Cô biết cười, nhưng cũng biết khóc. Tại sao hết lần này đến lần khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xin-dung-roi-xa-anh/2146935/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.