Chương trước
Chương sau
Khu chung cư trung tâm.

“Trả cậu nói cái gì cơ, mẹ cậu quay về còn muốn nợ thay bà ấy sao?Khốn thật, sao lại có một người mẹ như thế chứ.”Liễu Khánh An đập bàn tức giận.

Dương Ái Vân không nói gì nhiều cô uống nốt lon coca, nhạt nhẽo nói: “Bà ấy chỉ còn mình tớ, nếu tớ không giúp bà ấy coi như xong, Khánh An, mày nói tớ phải làm thế nào với bà ấy đây? ”

“Cậu cứ mặc kệ bà ấy có cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ?”Liễu Khánh An cũng thở dài ngao ngán.

Cô cười nhạt: “Nếu tớ có thể làm như cậu nói thì tốt quá.”

“Không thì sao, lẽ nào cậu muốn trả tiền cho bà ấy, 50 tỷ đấy, cậu không tính đưa cho bà ấy thật chứ?”Liễu Khánh An liếc mắt một cái, cô hiểu Ái Vân, người này nhìn thì mạnh mẽ, kiên cường nhưng trong lòng lại vô cùng mềm yếu, mấy năm nay cũng vì bà mẹ vô tâm kia mà lăn lộn không biết bao nhiêu lần.

Dương Ái Vân im lặng nhìn ra bên ngoài, bầu trời nổi lửa âm u, dường như có một cơn lốc sắp kéo đến.

Liễu Khánh An không kiêng dè nói: “Ái Vân, cậu đừng vì bà ta nữa, hôm qua 3 Tỷ, hôm nay 50 Tỷ ai biết mai sau sẽ là bao nhiêu, con số ngày càng tăng cậu làm sao chịu nổi.”

Dương Ái Vân đương nhiên hiểu ý của Khánh An, nên cô mới hành nghề như bây giờ.

“Ting, ting, ting.”Điện thoại của Dương Ái Vân đột nhiên đổ chuông.

Cô lấy điện thoại ra nghe máy, bên kia truyền đến một giọng nữ vô cùng gấp gáp: “Thiếu phu nhân, không xong rồi, mẹ cô lại đến nhà họ Sầm làm ầm ĩ cả lên, phu nhân, phu nhân gọi cô trở về đã."



Dương Ái Vân ôm chặt điện thoại, trầm giọng nói: “Ta đã biết.”

Nhà họ Sầm.

Bà Hằng được đưa vào biệt thự phía đông, ngồi trước mặt bà Nhung có chút không biết làm sao, mà đối phương cũng chưa lên tiếng nói lời nào khiến bà ta càng thấp thỏm lên xuống.

Dù đã như ý bước vào bên trong nhưng đối với một phụ nữ ăn mặc sang trọng cao quý bà ta lại có chút tự ti, bởi hiện tại trên người bà ta chỉ có một bộ váy lem luốc, đầu tóc cũng rối tinh rối mù, chưa kể thân hình cũng có chút run mê.

Bà Nhung nhìn người phụ nữ nhơ nhuốc đối diện ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ, chế nhạo, rõ ràng không để người vào mắt nhưng vì kế hoạch của mình mới chấp nhận để một người nhếch nhác ngồi trong nhà mình.

Bà Nhung đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng chôn cất tiếng bảo: “Nghe nói bà đánh bạc mệnh giang hồ 50 tỷ, hiện tại bọn chúng đang truy đuổi, có đúng không?”

“Đúng, đúng là như vậy.”Bà Hằng có hơi rối đáp lời, như không nghĩ đối phương sẽ biết chuyện xấu của mình.

“Chậc, bà chạy đến đây tìm Dương Ái Vân vì cho rằng cô ta có tiền để trả nợ cho bà sao?Hay nói đúng hơn bà cho rằng nhà họ Sầm chúng tôi sẽ giúp sức một tay vì nó là con dâu nhà này đúng chứ?”Bà Nhung như có như không nói, điệu điệu vừa cài mai vừa châm châm.

Bà Hằng đúng là có cái suy nghĩ này nhưng không có nghĩa nói thẳng ra.Nói thế nào bà ta cũng đâu thể thừa nhận ý đồ của mình.

Thấy đối phương không nói chị Nhung chậc bật: “Nhà họ Sầm tuy không lạ 50 tỷ nhưng cũng sẽ không khơi khơi dâng lên tay người mới chớm nước lã, chị suy nghĩ thật ngây thơ.”

Bà Hằng nghe vậy ánh mắt liếc lên tia chạy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, cả người cũng ngồi không yên, giống như phao cứu sinh cuối cùng cũng trôi đi mất hút, trầm luân xuống đại dương.

Nhìn dáng vẻ này của bà ta trong lòng bà Nhung càng chắc ăn với kế sách của mình, lại nói: “Có điều nếu bà ta có thể làm được một chuyện tôi sẽ chuyển 50 tỷ vào thù lao của bà coi như là thù lao, bà thấy sao?”

“Bà, bà muốn tôi làm chuyện gì?”Bà Hằng bắt lấy cơ hội hỏi.

Biết con cá nhầm câu chị Nhung nhoẻn cười một cái, sau đó mới nói ra ý đồ của mình.

Bên này Dương Ái Vân đã về cổng biệt thự, cô vàng chạy vào bên trong, còn chưa kịp thở đã thấy mẹ ruột và mẹ chồng mình ngồi cùng nhau.



Nhìn thấy chị hai mắt chị Hằng nâng lên một tia sáng: “Vân, con về rồi.”

Cô chỉ nhìn lướt qua mẹ mình một cái nhìn lại đối mắt với bà Nhung, bà ta hôm nay không bày ra bộ mặt hậm hực như ngày nào mà có ý cười nơi đáy mắt, Dương Ái Vân có dự cảm không lành nhưng không thể quan tâm nhiều.

Cô nhìn người mẹ của mình giọng kềm chế hỏi: “Sao mẹ còn đến đây?Chẳng lẽ con đã bảo mẹ đi rồi sao?”

“Vân, con cũng biết mà mẹ chỉ có thể nhìn vào con thôi.”Bà Hằng rối ren nói.

“Con đã nói rồi con không có nhiều như thế, mẹ tìm con cũng vô dụng thôi.”Dương Ái Vân hiu hiu đến mãn độ.

Bà Hằng không biết làm sao thì người ngồi ở ghế salon lên tiếng: “Ái Vân, chuyện này cũng dễ thôi, chỉ là 50 tỷ nhà họ Sầm không phải không ra được.”

Dương Ái Vân nghe vậy đưa mắt nhìn bà ta: “Mẹ có ý gì không?”

Cô biết không đơn giản mà bà Nhung nói ra câu này, không phải để bà ta lật đật trả lời mẹ cô đã lên tiếng: “Vân, bà ấy đồng ý chuyển 50 tỷ cho mẹ với điều kiện con ly hôn với Sầm đại thiếu gia và chuyển 5% cổ phần cho bà ấy.”

“Mẹ nói cái gì?”Dương Ái Vân không trao quyền vào tài khoản của mình.

Bà Hằng nhân cơ hội nói tiếp: “Vân, con giúp mẹ đi.”

“Giúp mẹ, vậy ý mẹ là buộc con phải ly hôn với chồng mình sao.”Giọng nói của cô lạnh tanh.

Bà Hằng cũng không suy nghĩ nhiều mà nói: “Ly hôn thì có làm sao, phải chi lúc đầu con cũng không muốn bỏ đi sao, vừa hay có thể giải thoát con sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của mình.”

Dương Ái Vân chết lặng giữa căn nhà, lời nói như câm trong cơn mê cổ, không cách nào thoát ra được.

“Vân, con đồng ý với điều kiện này của bà ấy đi nhé, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn.”Bà Hằng không liên tục lấy ống tay áo sơ mi của cô.

Khuôn mặt của Dương Ái Vân không có phản ứng gì nhưng bàn tay lại nhớ từng ngón tay của bà ta ra.



“Vân, con…” Bà Hằng không hiểu hành động này của cô là gì, hai mắt hoang mang, làm dự án.

“Rốt cuộc mẹ có quan tâm con một chút nào không?Mẹ còn nhớ hai tháng trước ở nhà họ Dương mẹ đã nói gì không?Mẹ nói con hãy cứ cho Sầm Cảnh Đình đi, mẹ cũng xin con như bây giờ mẹ còn nhớ không?”Dương Ái Vân mặt tối sầm, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng.

Bà Hằng bối rối, lẽ nào bà ta không quên nhưng lại chẳng thể nói được gì.

Lại nói chị Nhung ngồi thao thức nhìn hai người nói chuyện cũng mất kiên nhẫn, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Mẹ con các người muốn nói gì thì ra khỏi đây rồi nói, con chỉ muốn biết, Dương Ái Vân cô có đấy có chấp nhận điều kiện này không?”

Dương Ái Vân đối với mẹ chồng không trả lời mà hỏi: “Mẹ rất muốn con rời xa Cảnh Đình sao?”

“Đúng vậy, không những thế cô còn phải hát 5% kia cho tôi.”Bà Hằng hát trả lời.

“Mẹ nghĩ 50 tỷ có thể khiến con rời xa Cảnh Đình sao?”Dương Ái Vân quay lại bộ dạng lạnh lùng của mình.

“Cô nói như thể yêu con trai tôi lắm vậy, lại nói cô chỉ có một sự lựa chọn này thôi, nếu không mẹ cô sẽ bị truy sát.Hàng nào cô nhẫn tâm để mẹ cô trốn chui trốn lủi như thế này sao?Nhìn bà ta xem có kẻ nào ăn mày không?Nếu để những người bên ngoài biết được thì họ sẽ nói cô thế nào đây?Con gái ăn sung mặc sướng để người mẹ cùng cực sống trong khổ sở sao?”

Lời nói của bà Nhung thấm mai lộng thép, câu nào đánh trúng tim gan của người khác, trong lòng bà ta đang ôm chín phần thắng trong tay nên cũng vô cùng đắc ý.

“Mẹ nói quá rồi, từ nhỏ con đã bị bỏ rơi làm gì còn mẹ nữa, chuyện này ai mà không biết.”Dương Ái Vân lạnh lùng nói, sau đó quay người rời đi, cũng không quan tâm đến mẹ mình.

Bà Nhung thấy thái độ của cô nháy mắt, lẽ nào bà ta tính sai rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.