Chương trước
Chương sau
“Phong, con lại muốn đi sao? Vợ con thì làm thế nào, con xem, hai con cưới nhau cũng được nửa năm rồi mà không có động tĩnh gì, lần này không có đi đâu hết, con ở nhà với vợ con đi.” Bà Lê sẵng giọng nói.

Sầm Thanh Phong cảm thấy đau đầu vô cùng, vợ làm rộn mẹ không ủng hộ nhưng hắn lại có niềm đam mê làm sao có thể từ bỏ.

“Mẹ, chuyện con cái không thể một sớm một chiều là có được.” Sầm Thanh Phong bất lực nói.

Ngay lập tức người phụ nữ bên cạnh lên tiếng: “Đó là do anh cứ đi đi về về không ở cùng em, nếu anh ở nhà thường xuyên hơn chúng ta đã sớm có con rồi.”

“Con dâu nói đúng, con trai, con nên xem lại mình đi, làm bác sĩ thì cũng phải có thời gian lo cho gia đình chứ? Con xem cái nhà loạn thành thế nào rồi con còn có tâm tình đi sao?” Bà Lê không ngừng trách móc.

Sầm Thanh Phong cau mày: “Từ đầu con đã nói con chỉ đi theo nghề y, chuyện của gia tộc con sẽ không xen vào, còn chuyện của vợ chồng con mẹ hãy để con tự giải quyết.”

“Giải quyết, vậy được, con mau cho mẹ có cháu bế xem nào.” Bà Lê không có ý dừng lại.

Sầm Thanh Phong trầm giọng nói: “Con cái là trời cho không phải con muốn là được, mẹ đừng gây sức ép cho con nữa.”

“Mẹ muốn cháu nội là gây sức ép cho con sao? Con…”

“Mẹ, đủ rồi đó, anh hai cũng vất vả rồi mẹ đừng có làm rộn nữa được không?” Giọng nói của Sầm Tuệ Nhi từ trên lầu dội xuống,

Bà Lê nhìn con gái có chút chững lại: “Tuệ Nhi, không phải con đi nghỉ rồi sao?”

“Tiếng ồn vang đến tầng 2 làm sao con ngủ được.” Sầm Tuệ Nhi nhàn nhạt nói, cô chỉ vừa mới bước ra từ phòng tắm thôi đã nghe thấy tiếng xôn xao dưới đây rồi, cái nhà này trước nay vốn không thể yên ổn.

Bà Lê ái ngại nói: “Mẹ xin lỗi con.”

Sầm Tuệ Nhi nhìn ba người một lượt, không nhịn được bảo: “Anh làm bác sĩ cũng không dễ dàng gì mọi người không thể thông cảm cho anh một chút sao? Chuyện con cái không phải muốn là được, mẹ và chị dâu hấp tấp làm cái gì? Lẽ nào anh hai có con thì gia đình sẽ khấm khá hơn sao?”

“Tuệ Nhi, sao em có thể nói vậy, em xem Dương Ái Vân có con ông nội vui vẻ biết bao.” Vợ của Sầm Thanh Phong không nhịn được lên tiếng.

Sầm Tuệ Nhi lại đanh mặt nói: “Chị muốn có con chỉ để làm ông nội vui thôi sao? Hay chị cho rằng có đứa bé thì ông nội sẽ ưu ái nhà ta hơn?”

“Chị, chị không có ý đó.” Người phụ nữ có hơi chột dạ.

Sầm Tuệ Nhi lại thẳng mặt nói: “Em không biết chị có ý gì nhưng từ trước đến nay ông nội đều không hướng về chúng ta thì cho dù chị có sinh cả mười đứa bé thì cũng thế thôi, thay vì oán trách chồng mình chị nên quan tâm chăm sóc anh ấy thì tốt hơn. Đừng lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khó coi, anh Phong cũng là con người, cũng biết mệt mỏi đấy chị có hiểu không?”

Bị em chồng liên tục trách mắng người phụ nữ vừa uất ức vừa cam chịu, đôi mặt lại hướng về chồng cầu giúp đỡ.

Sầm Thanh Phong cuối cùng lên tiếng: “Được rồi, Tuệ Nhi, anh biết em lo nghĩ cho anh, tất cả cũng là do anh không tốt không thể cân bằng được công việc và gia đình, đã khiến em vì anh suy nghĩ rồi, cảm ơn em và cũng… Xin lỗi em.”

“Người một nhà anh khách sáo làm gì?” Sầm Tuệ Nhi thở dài, cô biết anh trai còn áy náy chuyện để cô đi vào công ty.

Năm đó mẹ gây sức ép cho hai anh em bắt một trong hai người phải vào Sầm Gia cho bằng được. Thế nhưng cả hai đều có mơ ước của mình không ai muốn vào. Cuối cùng Sầm Tuệ Nhi đành phải buông bỏ giấc mơ của mình thay anh trai vào công ty. Cũng chính vì thế mà Sầm Thanh Phong áy náy đến bây giờ.

Sầm Thanh Phong muốn nói lại thôi, hắn lại nhìn mẹ mình: “Chuyện con cái con sẽ cố hết sức sẽ không để mẹ bận tâm nữa.”

Dứt lời hắn lại nhìn người vợ đầu ấp tay gối của mình, tâm tư có chút phức tạp nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nếu ở cạnh anh em thấy áp lực và không cam thì cứ nói với anh, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ cho em tự do.”

“Anh, anh nói vậy là có ý gì? Anh muốn ly hôn với em sao?” Người phụ nữ không thể tin nhìn hắn.

Sầm Thanh Phong lắc đầu, cười khổ: “Không, chuyện này là do em quyết định, em muốn thế nào anh sẽ theo em, dẫu sao ban đầu chúng ta kết hôn là do cha mẹ mai mối anh cũng chưa từng hỏi em có đồng ý bên cạnh anh không, cái này là sơ sót của anh, anh xin lỗi. Có lẽ ở bên cạnh anh em chưa từng cảm thấy thoải mái hay hạnh phúc, anh cũng không thể cho em những thứ mà em muốn, thế nên nếu em muốn rời đi anh sẽ thành toàn.”

“Anh, sao anh có thể nói ra những lời này chứ?” Người phụ nữ không nhịn được rơi nước mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu khổ sở.

Sầm Thanh Phong nhắm chặt hai mặt, lại thở ra một hơi, không nói gì nữa chỉ đi lên lầu.

Sầm Tuệ Nhi nhìn bóng lưng có phần cô đơn của anh trai thở nhẹ nói: “Chị Phương, chị có thích anh Phong không?”

Câu hỏi của Sầm Tuệ Nhi khiến người phụ nữ ngừng khóc, lại bất định không có câu trả lời.

Sầm Tuệ Nhi lại bảo: “Chị hãy suy xét lại tình cảm của mình đi, nếu yêu thích anh Phong thì ở lại và thông cảm cho công việc của anh ấy, còn nếu không…”

Nói đến đây cô cũng không biết phải nói thế nào nữa, đành để lại câu trả lời cho người phụ nữ. Là một người em gái cô chỉ có thể làm đến đây thôi.

Bà Lê nhìn con trai, con dâu lẫn con gái lại chưa từng lên tiếng một lần, không ai biết bà đang có suy nghĩ gì.

….

Sáng sớm Dương Ái Vân đã tỉnh dậy sắp xếp quần áo cho Sầm Cảnh Đình, cô tỉ mỉ chọn từ áo sơ mi đến cà vạt áo vest. Sầm Cảnh Đình vừa tắm xong bước ra đã thấy bóng dáng tất bật của cô, anh đứng tựa vào cửa đôi mắt dịu dàng dõi theo người phụ nữ. Mỗi giây mỗi phút anh đều muốn ghi khắc hành động, cử chỉ của cô trong tâm trí mình.

Lại nói căn phòng đã được Dương Ái Vân kêu người thiết kế lại, trong phòng không có ánh đèn sáng nào, chủ yếu là đèn mờ. Có thế nói để không ảnh hưởng đến mắt của anh cô tận lực hạn chế ánh sáng trắng, ngay cả rèm cũng không mở ra. Tuy nhiên căn phòng vẫn sáng sủa.

Dương Ái Vân nghe thấy tiếng động thì nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông mặc duy nhất một chiếc áo tắm để lộ nửa ngực, mái tóc ướt át, từng giọt nước cứ thể chảy dần từ tóc xuống cổ, từ cổ đến xương quai xanh rồi theo đà xuống cơ bụng.

Nhìn thấy cảnh xuân trước mắt Dương Ái Vân không nhịn được đi đến chỗ anh, ngón tay chỉ chỉ khuôn ngực anh đầy ý tứ nói: “Sầm đại thiếu gia mới sáng sớm đã muốn quyến rũ em rồi sao?”

“Cô Vân có hài lòng hay không?” Anh cũng cười đầy ý tử hỏi.

Cô xoay chuyển ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh nói: “Xài cũng xài qua rồi bạn Đình nói xem có làm hài lòng cô Vân hay không?”

Nhìn nụ cười giảo hoạt của cô anh nắm chặt ngón tay tinh nghịch trên ngực nói: “Xem ra là hài lòng nhưng có vẻ chưa đủ.”

Dứt lời Sầm Cảnh Đình kéo cả người vào trong lòng. Hơi thở cùng mùi sữa tắm trên người anh càng thêm đậm hương hơn, Dương Ái Vân phút chốc mê muội, cô thuận thế kiễng chân lên ngậm lấy yết hầu đang lên xuống của ai đó.

“Hừm… Ái Vân…” Giọng điệu của Sầm Cảnh Đình bắt đầu khàn đi.

Dương Ái Vân cười như có như không nói: “Đúng là không thể nào đủ được, anh có muốn em tiếp tục không?”

“Đừng làm bừa, em đang mang thai, ba tháng đầu không thể…”

Sầm Cảnh Đình chưa nói xong đã bị đôi môi anh đào của cô chặn lời, cơ thể của anh khựng lại, dù có hôn bao nhiêu lần thì cô vẫn cứ mê người như vậy, khiến anh không thể nào tách rời, Sầm Cảnh Đình cũng biến bị thành động không để cô kịp tiến công anh đã như lang sói mà thưởng thức đôi môi hại người này.

Hai người dây dưa một hồi bàn tay của Dương Ái Vân bắt đầu di chuyển chạm lên lồng ngực săn chắc mà mát mẻ của anh, rất tự nhiên mà làm càn khuấy động người đàn ông.

Khi cô chạm đến điểm đỏ nào đó anh nhanh chóng bắt lấy tay cô đồng thời buông ra nói: “Ái Vân, đừng nghịch.”

Dương Ái Vân mặc dù có chút thở không thông nhưng vẫn nói: “Chúng ta không làm cùng nhau để em làm là được, anh chỉ cần nằm im thôi.”

Thực ra không phải tự nhiên cô đưa ra lời đề nghị này, bởi vì cô biết đêm hôm qua cô trêu chọc quá độ khiến người đàn ông này nghẹn cả đêm khó lòng ngủ yên, sáng nay coi như bù lại cho anh vậy.

Thế nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn từ chối: “Không được, ngoan, anh không sao cả, chỉ cần cho anh ôm một chút là được.”

“Hừm, hôm qua anh ôm em cả đêm có thấy dễ chịu hơn chút nào không?” Dương Ái Vân không bỏ qua nói.

Sắc mặt của Sầm Cảnh Đình hơi ửng đỏ, quả thật cũng không có bao nhiêu tác dụng, anh cũng phải đi tắm hai lần, bây giờ đây do cô trêu chọc mà chỗ nào đó cũng bắt đầu rục rịch, có điều anh vẫn nín nhịn nói: “Còn ăn sáng nữa, chúng ta tốt hơn nên…”

Anh chưa nói hết câu thân hình đột nhiên bị kéo đi, chưa đến ba giây cả người anh lại bị ném xuống giường, áo choàng cũng theo đó tuột xuống để lộ thân hình săn chắc, cơ bụng sáu múi mà các cô gái yêu thích, thêm vào đó vật tượng trưng của phái nam cũng từ từ dựng đứng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.