Không ai ngờ Sầm Cảnh Đình vừa về một cái đã lập tức lên chức phó chủ tịch. Điều này làm không ít người phản đối.
Đầu tiên là vài vị giám đốc cốt cán: “Chủ tịch, cậu Đình lên làm phó chủ tịch có phải không hợp lý lắm hay không?”
“Có gì không hợp, thằng bé giữ 30% cổ phần công ty, lúc trước cũng từng là tổng giám đốc của Sầm Gia, đưa Sầm Gia đi lên đứng đầu kinh tế trong nước, các người nói Cảnh Đình lên làm phó chủ tịch có gì bất ổn.” Ông Sầm lời lẽ sắc bén, ánh mắt thâm sâu nhìn mọi người.
Phút chốc ai cũng im lặng không tìm được lý do phản đối, thế nhưng lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Chủ tịch Sầm, mặc dù tôi gia nhập Sầm Gia không bao lâu nhưng cũng biết nguyên tắc của công ty. Đúng là cậu Đình cái gì cũng ưu tú cũng đủ điều kiện giữ chức Phó chủ tịch, nhưng tôi được biết các chức vị trong công ty cũng phải có sự thông qua của ban hội đồng. Nếu không chúng tôi cũng không có mặt trong đây làm gì, ngài nói có đúng không?”
Mặc dù mọi người không thích gì Minh Tường nhưng lời nói của ông ta lại khiến không ít người dựa vào để phản đối.
“Đúng vậy, chủ tịch, lúc trước chức vụ tổng giám đốc cũng phải thông qua bầu chọn, chức phó chủ tịch quan trọng như vậy sao có thể qua loa. Hơn nữa cậu Đình rời công ty được một năm có nhiều biến chuyển cậu ấy liệu có nắm bắt được tình hình của công ty hay không?”
Lời của người đàn ông vừa dứt ông Sầm nhăn mặt nói: “Vậy ý anh là phải có sự cho phép của các người thì Cảnh Đình mới được ngồi lên chức vụ này sao? Tôi nói cho các người biết, công ty này là một tay Cảnh Đình kéo lên, đáng lẽ thằng bé mới là người có quyền chọn lựa các người ngồi vào vị trí này chứ không phải là các người chọn ngược lại nó.”
Đám người ở dưới có chút rụt đầu không dám lên tiếng, thế nhưng Minh Tường lại không biết điểm dừng bảo: “Chủ tịch Sầm ông nói vậy có phần thiên vị cháu trai mình rồi, tập đoàn Sầm Gia lớn mạnh như ngày hôm nay cũng không thể thiếu sự đóng góp của các vị ở đây. Tất nhiên bọn họ cũng có quyền lên tiếng với người lãnh đạo trực tiếp mình chứ.”
“Minh Tường, anh đừng ỷ mình có 5% cổ phần trong tay thì muốn nói gì thì nói, Sầm Gia không phải nơi mà tay anh có thể thò vào được đâu.” Ông Sầm nhìn người đàn ông mặc vest đỏ cảnh cáo một câu.
Minh Tường lại cười sáng lạn nói: “Tôi nào dám, chẳng qua tôi chỉ muốn đóng góp chút ý kiến thôi, nếu cậu Đình lên chức phó chủ tịch lại không khiến người phục sau này làm sao có thể điều hành tốt công ty?”
“Anh…”
“Ông nội, để cháu.” Sầm Cảnh Đình ngồi bên cạnh hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
Ông Sầm thấy vậy nguôi ngoai cơn giận để anh xử lý. Sầm Cảnh Đình ngồi chính giữa bàn họp ánh mắt nhìn xuống những kẻ phản đối mình phía dưới, không tức giận cũng không kiêu ngạo chỉ nói: “Các vị có gì không hài lòng về tôi?”
Bên dưới không ai nói gì, Sầm Cảnh Đình nhàn nhạt bảo: “Từng người đứng lên nói.”
Đám người nhìn nhau, cuối cùng một người bên phía Sầm Hạo Nhiên lên tiếng: “Lúc trước năng lực của cậu chúng tôi không có gì nghi ngờ, thế nhưng hiện tại cậu đã rời cậu ty một năm có nhiều sự việc xảy ra cậu làm sao đảm bảo mình có thể điều khiển Sầm Gia tốt hơn khi trước.”
Người này dứt lời người kia lại đứng lên nói: “Đúng vậy, hơn nữa tôi nghe nói mắt cậu tuy sáng nhưng đôi mắt cũng không được hoàn chỉnh, như vậy làm sao làm việc hiệu quả được.”
Ông Sầm nghe được lời của người vừa nói đanh mặt hỏi trợ lý: “Làm sao giám đốc Đỗ lại biết chuyện này? Không phải đã bảo cậu phong tỏa tin tức rồi sao?”
“Tôi đã phong tỏa nhưng có vài lỗ hổng khó tránh, chuyện này là tôi làm không chu toàn, tôi nguyện chịu phạt.” Trợ lý bên cạnh áy náy nói.
“Bỏ đi, cũng không thể trách cậu.” Ông cũng đủ hiểu chuyện này muốn giấu cũng khó lòng giấu kín.
Lại nói Sầm Cảnh Đình nghe được những lời của bọn họ vẫn chưa có biểu hiện gì, lại nói: “Hóa ra các vị e ngại năng lực cùng đôi mắt này của tôi. Đúng là đôi mắt này tuy sáng nhưng vẫn còn khiếm khuyết. Có điều nó lại chẳng ảnh hưởng gì đến năng lực của tôi. Nếu các vị nhắm vào đây để phản đối thì Sầm Cảnh Đình tôi sẽ dùng một tháng để chứng thực. Trong vòng một tháng tôi sẽ khiến Sầm Gia tăng lợi nhuận gấp ba so với những gì các người làm được.”
Bên dưới nghe anh nói hít hà một hơi, lợi nhuận của Sầm Gia hiện nay đã cao chót vót không đâu sánh bằng rồi, vị này còn tuyên bố làm cho nó gấp ba, đúng là vượt sức tưởng tượng của bọn họ.
Minh Tường cũng không nghĩ anh dám nói điều này lại bảo: “Đình thiếu thật dám nói, nếu cậu không làm được thì sao đây?”
“Nếu tôi không thể làm đã không nói ra lời này.” Giọng nói của anh đầy châm biếm, lạnh lùng.
“Xem ra cậu rất chắc chắn mình sẽ thành công, vậy chúng tôi cũng cần một lời đảm bảo từ cậu, nếu như cậu không làm được như mình nói thì vĩnh viễn không được bước vào Sầm Gia, đồng thời chia đều số phần trăm mình đang có cho các cổ đông còn lại, thế nào?” Minh Tường nhìn anh cười như có như không nói.
Mọi người nghe vậy đều có biểu cảm không dám tin, Minh Tường nói ra những lời này quả thật là to gan, khiêu khích người khác. Sầm Hạo Nhiên dừng nghịch điện thoại, đôi mắt lạnh đi vài phần.
Phía trên ông Sầm tức khắc đập bàn tức giận: “Minh Tường, anh là cái thá gì mà dám ra điều kiện với cháu trai của Sầm Chính tôi.”
“Được, tôi đồng ý.” Ông vừa dứt lời một giọng nói trầm thấp bên cạnh vang lên.
Ông có chút không hiểu nhìn Sầm Cảnh Đình: “Cảnh Đình, cháu…”
Sầm Cảnh Đình nói tiếp: “Nhưng mà ra điều kiện với Sầm Cảnh Đình tôi cũng không phải dễ, ông phải đưa ra được một cái giá.”
“Nếu tôi làm được ngược lại ông phải trả lại 5% cổ phần, đồng thời sang nhượng hai khu bất động sản ở phía Nam thành phố cho vợ tôi. Tập đoàn Minh Tường các người cũng phải cút khỏi tầm mắt tôi càng xa càng tốt. Nếu không đừng trách Sầm Cảnh Đình tôi đuổi cùng giết tận.” Âm điệu của Sầm Cảnh Đình chứa năm phần tự tin năm phần cảnh cáo.
Mọi người ở đây ai cũng thấy anh đang cố ý mạt sát người nhưng không ai hiểu giữa anh và Minh Tường có chuyện gì.
Minh Tường hơi bất ngờ lại cười lớn: “Ha ha, Đình thiếu đúng là biết làm ăn, tốt thôi, tôi đã ra điều kiện này với cậu đương nhiên sẽ chấp thuận, cái giá này tuy đắt nhưng cũng đáng để làm ăn.”
Sầm Hạo Nhiên nhìn tia lửa điện trước mắt dường như không mấy quan tâm nhưng cũng khá bất ngờ với lời của Sầm Cảnh Đình. Nói là ra điều kiện nhưng đây rõ ràng là khiêu chiến.
Cuộc họp cũng vì điều này mà kết thúc, chức phó chủ tịch tạm thời chưa công bố ra ngoài, bọn họ còn phải chờ biểu hiện của Sầm Cảnh Đình trong một tháng tới.
Vườn hoa biệt thự chính Sầm Gia.
Từ lúc Sầm Cảnh Đình đến công ty Dương Ái Vân đã đến nhà chính để gặp ông Từ. Cô muốn biết một ít chuyện liên quan đến anh nên mới phải tìm người hỏi. Ông Từ làm ở đây cũng gần 30 năm, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều biết, đương nhiên hỏi ông là thích hợp nhất.
Lúc này hai người đang ngồi đối diện trên chiếc bàn tròn, bên trên có trà bánh nhưng chưa ai đụng đến, quản gia biết mục đích của Dương Ái Vân lại nói: “Thiếu phu nhân muốn hỏi chuyện của đại thiếu gia tôi có thể nói, có điều có một vài chuyện là bí mật mong cô thông cảm.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi về quan hệ của mẹ chồng và Đình thôi. Tại sao bà ấy lại ghét Đình như vậy, liệu có uẩn khúc gì không?” Dương Ái Vân trực tiếp hỏi, lúc trước cô chưa từng tìm hiểu quá khứ của anh nhưng lúc này đây cô lại muốn biết tất cả, từng chút từng chút về anh cô đều muốn biết.
Nghe câu hỏi này ông Từ thờ dài một hơi mới nói: “Thiếu phu nhân, thực lòng mà nói đến cả tôi và ông chủ cũng không hiểu vì sao đại phu nhân lại phân biệt đối xử với đại thiếu gia và nhị thiếu gia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]