- Là chị sao??
Giọng nói yếu ớt và mất đi nhiều sức lực đột ngột phát ra, Thanh Hoa ngồi gục đầu vào Kim Tinh bỗng nhiên bất ngờ.
- Phu nhân người tỉnh rồi, người làm em sợ chết đi được.
- Tôi chỉ là buồn ngủ quá nên đã hiếp đi từ lúc nào, bộ tôi làm chị sợ sao?
Kim Tinh ngồi dậy nhìn về khuôn mặt đang vì cô mà khóc đến sưng cả mắt.
- Em, em gọi phu nhân mãi. Nhưng người không tỉnh dậy, em cứ nghĩ......
Kim Tinh bật cười thành tiếng.
- Sao, đừng nói là chị nghĩ tôi.... haha. Tôi chỉ buồn ngủ hoi, không có chết.
Kim Tinh lấy bàn tay mình đặt lên mái tóc đang rối bời của Thanh Hoa, cô vừa xoa nhẹ vừa nở môi cười hạnh phúc.
- Ít khi tôi lại có cảm giác hạnh phúc như bây giờ, cảm ơn chị. Vì chị đã khóc vì tôi, dù tôi chẳng sao cả, nhưng mà nè,
- Tôi đã đợi chị đấy.
Thanh Hoa ngạc nhiên nhìn Kim Tinh, khoảng một giây sao câu hỏi cô ấy liền lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.
- Sao lại chờ, phu nhân không đi ngủ sao, không cần phải chờ em đâu.
- Vì chị nói sẽ quay lại, nên tôi mới ngồi đây không dám ngủ. Nhưng ai mà biết,....chị lại về muộn đến vậy.
Thanh Hoa trầm ngâm một lúc, rồi quay lại nhìn về Kim Tinh.
- Em tìm cách để giúp chúng ta ra khỏi đây,
- Nên đã không tới như đã hẹn với phu nhân, người đừng giận em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-vong-trong-hanh-phuc/2794373/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.