Chiều muộn, Vô Ưu và Tích Nguyệt cùng đi đưa tiễn Diệp Thu ra kinh thành. 
"Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt . Chi bằng tiễn đến đây thôi" Diệp Thu xoay người đối mặt với bọn họ, mỉm cười thản nhiên. 
 (Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt) 
"Tiên sinh bảo trọng" Vô Ưu chắp tay, hơi cúi người hành lễ, bộ dạng có chút không ăn nhập với ánh mắt uông uông lưu luyến của mình. 
"Sư phụ một đường bình an" Tích Nguyệt trong lòng có chút không tha, mặt ngoài vẫn là nhàn nhạt hữu lễ, bình tĩnh chắp tay đưa tiễn Diệp Thu. 
Hai người nhìn theo vó ngựa khuất dạng hoàn toàn phía chân trời, mới chậm rãi dẹp đường hồi phủ. 
Một đường im lặng trở về, không ai lên tiếng. 
Vô Ưu cảm giác công chúa tâm trạng có điểm thấp, rất thức thời yên lặng đứng đắn đi bên nàng, bất tri bất giác cũng tự mình chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân. 
Không khí tĩnh mịch, cứ như vậy kéo dài mãi thôi.. 
 ' 
 ' 
 ' 
Vô Ưu từ phòng tắm bước ra, tóc dài ướt sũng thản nhiên buông xuống che khuất nửa khuôn mặt. Nàng theo thói quen một tay đẩy cửa, một tay cầm khăn bông tùy ý lau đầu. 
"Phò mã" Hai hàng thị nữ vừa thấy nàng, liền kính cẩn đồng thanh hô. 
Vô Ưu giật mình, theo bản năng lập tức lùi lại lấy khăn che ngực. 
Nàng bình thường không thích ồn ào, biệt viện rất ít người hầu, sinh hoạt cá nhân vô cùng thoải mái. Mọi người trong phủ cũng chỉ nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-truyen-ky/4513090/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.